Ngay cả Vương Phượng Kiều hầu hạ ông ta cả đêm cũng không tránh được, bị ông ta đá cho mấy cái, cuối cùng cơm cũng không ăn đi làm.
Trên bàn cơm, Lục Hướng Noãn ăn cháo, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Vương Phượng Kiều đôi mắt thâm đen, e rằng hai người này không ngủ cả đêm, luôn làm chuyện đó.
“Lớn tuổi kiềm chế một chút, cẩn thận bị trật eo.” Từng làm bác sĩ phụ khoa, cô “tốt bụng” nhắc nhở bà ta một câu.
Đây đơn thuần là cái hay không nói, đi nói cái dở.
Lão Lục đã vì cô mà thánh dáng vẻ đó, bây giờ còn châm chọc bà ta, Vương Phượng Kiều liều mạng nhẫn nhịn, liều mạng nắm chặt chiếc đũa kìm nén tức giận xuống coi như không nghe thấy, vẻ mặt thản nhiên ăn cơm.
Qua hôm nay sẽ tốt thôi.
Người này đúng là giỏi nhịn, khóe miệng Lục Hướng Noãn nhếch lên nụ cười trào phúng, sau đó không nhanh không chậm ăn hết cháo, về phòng nằm.
Khi cô đi rồi Vương Phượng Kiều lập tức ném đũa đi, nhưng một lát sau bà ta lại nhặt nó lên, chấp nhận số mệnh đi thu dọn.
Nếu là thường ngày đâu cần bà ta làm, mọi việc đều do con nhóc chết tiệt Lục Hướng Noãn kia làm, mấy ngày nay đã sắp mệt chết bà ta.
Bởi vì Lục Quốc Khánh thông báo với Vương Phượng Kiều trước, cho nên bà ta bắt đầu bận rộn từ sớm, quét dọn sạch sẽ trong nhà một lần, sau đó lấy chiếc váy liền áo mình mua từ cửa hàng bách hóa ra.
Chiếc váy này vốn mua cho con gái, hiện giờ lại tiện nghi cho cô.
Vương Phượng Kiều luyến tiếc chiếc váy gõ cửa phòng Lục Hướng Noãn, đi vào.
“Hướng Noãn, mau tới thử quần áo mới mẹ mua cho con này, để mẹ xem có vừa không.” Vương Phượng Kiều nhiệt tình cho cô xem chiếc váy trong tay.
“Chồn chúc tết gà, không có ý tốt.” Lục Hướng Noãn chỉ liếc một cái lập tức mở miệng châm chọc.
Nguyên chủ đến chết cũng chưa từng mặc một bộ quần áo mới, sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
Xem ra là cô lăn lộn bọn họ lâu như thế, cuối cùng không nhịn được sắp lộ ra đuôi cáo.
Gương mặt Vương Phượng Kiều không nhịn được lúc xanh lúc trắng, nhưng làm như không nghe thấy, không ngừng thúc giục Lục Hướng Noãn nhanh chóng thay quần áo.
Được thôi, nếu bà ta muốn chơi, vậy hôm nay cô sẽ chơi với bà ta.
Lục Hướng Noãn bảo Vương Phượng Kiều đặt váy xuống, bà ta thì đi ra ngoài.
Vương Phượng Kiều vừa nghe thấy cô đồng ý, nghĩ tới cách kế hoạch của bọn họ gần thêm một bước, bà ta nhanh chóng rời đi, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa vào.
Lục Hướng Noãn ghét bỏ cầm chiếc váy kia lên, ngó trái ngó phải cuối cùng vẫn mặc vào.
“Hướng Noãn, xong chưa?” Vương Phượng Kiều đợi bên ngoài đã đợi tới sốt ruột, sợ Lục Hướng Noãn không mặc.
“Xong rồi.” Cô lạnh lùng nói, Vương Phượng Kiều nghe thấy nhanh chóng mở cửa ra, khi thấy Lục Hướng Noãn trong mắt hiện lên chút kinh diễm, nhưng rất nhanh bị bà ta đè xuống.
Sao con gái của người phụ nữ kia lại đẹp như vậy chứ.
“Đẹp, Hướng Noãn mặc vào đúng là đẹp, nếu lúc này đi ra ngoài không phải là sẽ khiến cả đống đàn ông bị mê hoặc sao?” Vương Phượng Kiều dạo quanh cô một vòng, khen ngợi.
“Bà nghĩ tôi là bà à, thiếu đàn ông như vậy.” Lục Hướng Noãn châm chọc xong, thì muốn cởi chiếc váy này ra.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô mặc chiếc váy này xong thì cảm thấy không được tự nhiên lắm, có chút không thoải mái.
“Đừng cởi đừng cởi, hôm nay cứ mặc như vậy đi, ngày mai lại thay.” Vương Phượng Kiều vừa thấy cô cởi váy ra, lập tức sốt ruột nhanh chóng ngăn cô lại.
“Ồ…” Lục Hướng Noãn kéo dài giọng, nhìn chằm chằm Vương Phượng Kiều, giống như trên mặt bà ta mọc hoa.
Tốt xấu gì đời trước cô cũng sống tới năm 30 tuổi, ngoại trừ hơi ngu xuẩn trong chuyện tình cảm ra, những chuyện khác đều vô cùng thông minh.
Nếu không không có khả năng trong mấy năm ngắn ngủi như vậy, đã làm tới vị trí bác sĩ chủ trị, mấy trò vặt này của Vương Phượng Kiều đương nhiên là không đủ nhìn trong mắt cô.
Lục Hướng Noãn nhìn chằm chằm bà ta, giống như muốn nhìn thấu bà ta.
Vương Phượng Kiều chột dạ nói một câu: “Mẹ đi mua đồ ăn, buổi tối nấu thịt cho con ăn.”
Không đợi Lục Hướng Noãn nói chuyện, người đã chạy không thấy bóng dáng.
Lục Hướng Noãn cũng không đuổi theo, mà tiếp tục nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị trận chiến kế tiếp.
Lục Quốc Khánh đi làm ở nhà máy cả ngày luôn thất thần, sợ lão nhị của mình thật sự bị dọa sợ, trạng thái như vậy đi làm đương nhiên là không được.
Nếu không phải đồng nghiệp bên cạnh ông ta nhìn ra được ông ta không thích hợp, vẫn luôn ở bên cạnh nhắc nhở, có lẽ hôm nay tay phải của ông ta đã bị cuốn vào trong máy móc.