Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 81 - Chương 81: Lão Già Cóc Mà Đòi Ăn Thịt Thiên Nga

Không xác định Chương 81: Lão già cóc mà đòi ăn thịt thiên nga

“Hôm nay ông làm sao vậy, thật sự không được thì xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi đi.” Trạng thái này của ông ta không thích hợp, Lưu Kiến Lương cũng lo lắng, vừa rồi ông ta cũng bị dọa sợ.

“Không sao.” Lục Quốc Khánh cố dấy lên tinh thần, dù sao chuyện bí mật của đàn ông này không thể nói với người khác, nếu không ông ta sẽ mất hết mặt mũi.

“Vậy được rồi.” Lưu Kiến Lương thấy ông ta không muốn nói cũng không miễn cưỡng ông ta, khi làm việc có thể giúp thì giúp một chút.

Mơ màng hồ đồ cả ngày cuối cùng cũng tan làm, Lục Quốc Khánh giống như người mất hồn chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà đi được nửa mới nhớ tới hôm nay hẹn với chủ nhiệm Hồ Hữu Tiền, lại nhanh chóng đạp xe vòng trở về.

Kết quả vừa đi tới cửa, thì phát hiện ông ta đang đợi mình.

“Không phải nói với ông rồi sao, hôm nay hôm nay, ông chạy đi đâu đấy.” Hồ Hữu Tiền ném tàn thuốc lên đất, dùng chân dụi tắt, không kiên nhẫn nhìn ông ta.

Lục Quốc Khánh có việc cầu ông ta, hơn nữa ông ta còn là lãnh đạo của mình, chỉ có thể cúi đầu làm tiểu nhân vẫn luôn xin lỗi ông ta.

“Được rồi, đi thôi.” Hồ Hữu Tiền lười nghe ông ta nói lời vô nghĩa, thúc giục ông ta nhanh rời đi.

Đợi khi bọn họ về đến nhà, Vương Phượng Kiều đã nấu cơm xong, múc chậu nước cho bọn họ rửa tay, sau đó ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Hồ Hữu Tiền ngẩng đầu nhìn không thấy được cô nhóc kia trong lòng sốt ruột, hôm nay tới là vì cô nhóc kia mới đến, nếu không thời gian này ông ta luôn đến tiệm cơm ăn cùng xưởng trưởng.

Lục Quốc Khánh nhìn ra được ông ta sốt ruột, liếc mắt ra hiệu với Vương Phượng Kiều, sau đó tiếp đón Hồ Hữu Tiền uống rượu.

Độ rượu này rất cao, mấy chén vào bụng có thể khiến người ta say không tìm thấy nhà.

Hơn nữa ông ta đã tìm người hỏi thăm trước, tửu lượng của Hồ Hữu Tiền không cao.

Mà bên này Vương Phượng Kiều gõ cửa phòng Lục Hướng Noãn, nhìn cô còn mặc chiếc váy kia thì hài lòng gọi cô ra ngoài ăn cơm.

Thực ra Lục Hướng Noãn đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, kết hợp với đoạn nghe lén lúc trước, chỉ trong nháy mắt biết bày trước mặt cô chính là Hồng Môn Yến.

Nhưng mà Hồng Môn Yến này, cô thật sự phải đi một chuyến.

“Ừm.” Lục Hướng Noãn đáp một câu, sau đó ngồi dậy đi giày vào đi theo bà ta ra ngoài.

Cô vừa mới đi ra đôi mắt của Hồ Hữu Tiền đã nhìn chằm chằm, bé ngoan, mới có mấy ngày không gặp sao lại đẹp như vậy?

Nhìn thấy cô lập tức cảm thấy mình như quay về khi còn trẻ, trong lòng tràn ngập xúc động muốn đè cô lên giường.

Mà Lục Quốc Khánh nhìn thấy Hồ Hữu Tiền hài lòng như thế, vốn dĩ còn có chút phiền lòng vì chuyện của mình, lúc này trong lòng có chút vui sướng.

Hài lòng thì tốt, hài lòng ông ta mới có thể nói tới điều kiện.

Con gái như hoa như ngọc của ông ta gả cho ông già như Hồ Hữu Tiền, chỉ sắp xếp mỗi công việc cho con trai ông ta là không được.

Ông ta còn muốn lễ hỏi, nghĩ tới khoảng thời gian này tiêu nhiều tiền cho con nhóc chết tiệt này như vậy, thịt ông ta đau, phải đòi cả gốc lẫn lãi trở về.

Lục Hướng Noãn vô cùng chán ghét ánh mắt đó của Hồ Hữu Tiền, từ trong ký ức của nguyên chủ biết được ông ta chính là lão già con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thì càng thêm chán ghét, cũng không kiêng dè nói trước mặt hai vợ chồng Lục Quốc Khánh:

“Nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn tôi mắt móc ông ra.”

“Lục Hướng Noãn, con ăn nói như vậy à.” Lục Quốc Khánh vỗ bàn muốn giáo huấn cô, ai biết bị Hồ Hữu Tiền kéo lại, ông ta nhìn chằm chằm mặt Lục Hướng Noãn với vẻ mê đắm: “Cô nhóc này có cá tính tôi thích.”

Đủ cay, ông ta thích, như vậy mới có thể đánh thức ham muốn chinh phục của ông ta, ông ta đã âm thầm chờ mong cuộc sống không biết xấu hổ với cô nhóc này.

Lục Quốc Khánh vừa nghe ông ta nguyện ý, cũng không nói gì.

Lục Hướng Noãn tìm vị trí cách xa Hồ Hữu Tiền ngồi xuống, cũng không nói lời nào gắp thịt trên đĩa ăn.

Cô nghĩ Vương Phượng Kiều sẽ không ra tay vào đồ ăn, bởi vì bọn họ cũng phải ăn.

Một lát sau Vương Phượng Kiều bưng bát cơm đã xới đầy ra, đặc biệt đặt bát cơm kia tới trước mặt Lục Hướng Noãn.

Lục Hướng Noãn chỉ nhìn chằm chằm bà ta, cười mà không nói lời nào, còn Vương Phượng Kiều thì chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Tuy Hồ Hữu Tiền vừa nói vừa cười với Lục Quốc Khánh, nhưng mà đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Hướng Noãn, thật sự là càng nhìn càng thích, hơn nữa thầy bói cũng nói bát tự của hai bọn họ cũng hợp, trời sinh một đôi.

 


Bình Luận (0)
Comment