“Hướng Noãn, nói chuyện với chú Hồ đi.” Lục Quốc Khánh thấy con nhóc chết tiệt kia vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, thì dùng cánh tay thúc cô, bảo cô có chút nhãn lực một chút, đừng giống y như quỷ chết đói mấy trăm năm không ăn cơm vùi đầu ăn.
Thường ngày ông ta cũng không ngược đãi cô mà?
Nếu để Lục Hướng Noãn nghe được sẽ cười ha ha, tiến lên tát ông ta hai cái cho tỉnh táo lại.
“Mắt ông bị mù à, không thấy tôi đang ăn cơm sao.” Lục Hướng Noãn nuốt xong miếng thịt cuối cùng, ngẩng đầu bất mãn nhìn ông ta.
Còn bát cơm trong tầm tay kia, cô không động vào một chút, trực giác nói cho cô có vấn đề.
Trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn.
“Lục Hướng Noãn, mày…”
“Ông hung dữ cái gì, không thấy Hướng Noãn đang ăn cơm sao.” Hồ Hữu Tiền đã coi Lục Hướng Noãn là người phụ nữ của ông ta, nhìn thấy người phụ nữ của ông ta tức giận, đương nhiên trong lòng không vui, lập tức nổi giận với Lục Quốc Khánh.
Sau đó quay đầu nói với Lục Hướng Noãn:
“Đừng nghe cha em nói, gọi chú quá khó nghe, sau này gọi anh là Hữu Tiền được rồi, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà.”
“Ai muốn thành người nhà với ông, trời còn chưa tối đâu, ông đã nằm mơ mộng hão huyền.” Còn chú chứ, với độ tuổi của ông ta hiện giờ còn có thể làm ông nội của cô.
Đúng là lớn tuổi không biết xấu hổ, Lục Hướng Noãn bị ông ta làm cho ghê tởm, trên người nổi đầy da gà.
“Cha em không nói chuyện hai ta với em sao? Chúng ta sắp trở thành người một nhà, Hướng Noãn, em yên tâm đi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Thật sự muốn cưới tôi sao?”
“Ừm.” Hồ Hữu Tiền liều mạng gật đầu.
“Muốn tôi gả cho ông cũng được.”
“Thật ư, em đồng ý gả cho anh.” Hồ Hữu Tiền kích động trực tiếp bật dậy khỏi ghế, muốn đi nắm tay Lục Hướng Noãn kết quả không chạm vào được.
“Nhưng mà tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì em cứ nói, chỉ cần anh có thể làm được, anh đều đồng ý với em.”
Mà Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều nghe cô nói đồng ý, đôi mắt trợn to giống y như chuông đồng, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng.
Sớm biết cô dễ dàng đồng ý như vậy, bọn họ đâu cần phí công làm gì.
Lục Quốc Khánh nghĩ tới số tiền mình bỏ ra trong khoảng thời gian này, trái tim nhỏ máu.
“Noãn Noãn, em nói đi.” Thấy cô mãi mà không nói lời nào, Hồ Hữu Tiền sốt ruột.
Cho dù muốn mạng ông ta cũng được, ông ta gần như tham lam nhìn Lục Hướng Noãn trước mặt.
“Lễ hỏi bao gồm giường tủ bàn ghế… tam chuyển nhất hưởng (bốn món đồ radio, xe đạp, máy may và đồng hồ), cộng thêm 2000 tệ, không thể thiếu một thứ.” Lục Hướng Noãn muốn đồ không nương tay chút nào.
Có thể làm ra chuyện bức nguyên chủ gả cho ông ta, lão già này cũng không phải loại tốt đẹp gì.
“Mày nghĩ mày làm bằng vàng à.” Vương Phượng Kiều nghe thấy thế lập tức đứng bật dậy, điều kiện như vậy đừng nói là Hồ Hữu Tiền, người nào tới cũng sẽ bị dọa.
Hai ngàn tệ lễ hỏi, đây là muốn chỉnh chết người ta mà.
“Đồng ý thì tôi gả, nếu không đồng ý thì bỏ đi.” Lục Hướng Noãn dang tay, nhìn Hồ Hữu Tiền với vẻ nghiền ngẫm, miễn cưỡng cho ông ta gương mặt tươi cười, lập tức mê hoặc ông ta không tìm thấy hướng bắc.
“Tôi còn chưa nói chuyện đâu, cô xen miệng làm gì, câm miệng cho ông đây.” Hồ Hữu Tiền rống lên với Vương Phượng Kiều, nhưng mà quay đầu cợt nhả nói với Lục Hướng Noãn: “Anh đồng ý, vậy khi nào chúng ta kết hôn?”
“Mang đồ đến lại nói.” Đúng là bị sắc đẹp làm cho choáng váng, cô đưa ra yêu cầu thái quá như vậy cũng tiếp nhận.
Phải biết rằng 2000 tệ này, dựa vào chút tiền lương của Lục Quốc Khánh, cũng phải không ăn không uống tích cóp năm sáu năm.
Càng đừng nói sau đó cô còn muốn tam chuyển nhất hưởng, của cải của lão già này còn rất nhiều.
“Được được, lát nữa anh sẽ trở về chuẩn bị, còn có yêu cầu khác không?”
“Không có.”
Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều nhìn hai người “vừa nói vừa cười”, cảm thấy không chân thật.
Yêu cầu thái quá như vậy mà ông ta cũng đồng ý, ông ta ngốc nghếch coi tiền như rác sao?
Nhiều tiền như thế có thể cưới mấy cô gái xinh như hoa, nhưng mà hai người đều ăn ý không nói gì, dù sao nhanh chóng tiễn tai họa trong nhà này đi mới là chuyện quan trọng.
Mà Vương Phượng Kiều ngoại trừ vui sướng, trong lòng còn có chút hâm mộ ghen tị.
Dù sao lúc đó bà ta gả cho Lục Quốc Khánh cũng không có gì, tay dắt một đứa, trong bụng có một đứa, xách theo hai cái chăn rách đến đây.
Mệnh của con nhóc chết tiệt này đúng là tốt.