Mà vận động này không phải là loại vận động kia, chỉ một lát quần áo trên người Lục Hướng Noãn đã bị lột sạch.
Hai người lại bắt đầu cuộc sống “hạnh phúc” về đêm.
Bên kia Lưu Quốc Diệu ăn bánh bao Lục Hướng Noãn đưa tới, vừa ăn vừa khen: “Tên nhóc thối này mệnh đúng là tốt, vợ đẹp nấu cơm còn ngon, đúng là chuyện gì cũng bị cậu ấy đuổi kịp.”
Chẳng qua ăn bánh bao này, anh ta luôn cảm thấy mình quên gì đó.
Ngày hôm sau khi Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong trở về, vậy mà gặp Quách Phương chặn đường không cho anh đi.
Hoắc Cảnh Xuyên nhớ kỹ những lời mình nói với Lục Hướng Noãn lúc trước, cho nên lùi ba bước theo bản năng, ánh mắt tràn ngập chán ghét nhìn người phụ nữ này.
Hôm nay Quách Phương cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất, còn bỏ tiền bảo chị gái ở nhà khách trang điểm phong cách thời thượng ở thành phố cho cô ta.
Cô ta cảm thấy dáng vẻ của mình ngày hôm nay, chắc chắn có thể mê hoặc người đàn ông trước mặt.
Quách Phương càng nghĩ càng thấy tốt đẹp liếc mắt đưa tình với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Đoàn trưởng Hoắc, em tìm anh có chút việc, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”
Cho dù nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy người đàn ông này đẹp trai, kẻ bất lực Hứa Đạt Nhạc kia không xứng xách giày cho anh, người đàn ông như vậy mới là người cô ta muốn tìm.
Chỉ cần anh đồng ý, vậy thì kế hoạch của cô ta sẽ thành công một nửa.
“Cút.” Hoắc Cảnh Xuyên bị ghê tởm muốn nôn.
Quách Phương nghe anh nói lời tuyệt tình như vậy, gương mặt trắng bệch, nhưng không từ bỏ:
“Đoàn trưởng Hoắc, em thích anh, cho dù làm vợ bé cho anh cũng được, chỉ cần có thể trở thành người phụ nữ của anh, bảo em làm gì cũng được, không danh phận cũng không sao.”
Không phải đàn ông đều thích tam thê tứ thiếp sao, cô ta đã nói như vậy, anh chắc chắn sẽ động lòng.
Quách Phương nói xong thì nhào về phía Hoắc Cảnh Xuyên, lúc này trên đường không có ai, cô ta cố ý thăm dò cẩn thận.
Hoắc Cảnh Xuyên lắc mình một cái, Quách Phương nhào vào không khí.
Hoắc Cảnh Xuyên nóng lòng về nhà gặp vợ, cho nên tốc chiến tốc thắng, anh đạp mạnh người phụ nữ lại muốn lao tới anh lần nữa:
“Lần này là nể mặt Hứa Đạt Nhạc, nếu lại có lần sau, chính là tội phá hỏng quân hôn, cô trực tiếp vào tù đi.”
Binh sĩ dưới tay anh, cả đám có ánh mắt kiểu gì thế, sao tìm đối tượng kém như vậy.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy trên người đã không còn sạch sẽ, anh bước nhanh về nhà, không nói hai lời cởi quần áo còn có giày trên người ra, ghét bỏ ném sang một bên.
Ngay sau đó lại tắm nước lạnh, lúc này mới cảm thấy mình sạch sẽ.
Mà Quách Phương bị đá mãi mà chưa dậy nổi, vẫn là Lưu Vệ Quốc đi ngang qua nhìn thấy, “tốt bụng” đỡ cô ta lên.
Năm nay Lưu Vệ Quốc hơn ba mươi, từng kết hôn, nhưng vợ đã sớm mất từ mấy năm trước, để lại hai đứa con nhỏ sống cùng anh ta.
Hơn nữa con người anh ta háo sắc, vuốt tay Quách Phương mãi mà không buông ra.
Mà Quách Phương nhìn thấy Lưu Vệ Quốc diện mạo đoan chính trước mặt, trong lúc nhất thời có chút tâm viên ý mãn.
…
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên ngồi xổm trên đất, cầm giày liều mạng đánh giày, trên đầu có dấu chấm hỏi to:
“Hôm nay khi về anh dẫm phải phân chó à?”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy thế gương mặt âm trầm: “Cái đầu nhỏ này của em mỗi ngày nghĩ gì thế? Anh không dẫm phải phân chó.”
“Không phải dẫm phân chó, thì đang làm gì thế? Giày đã sắp bị anh đánh rách rồi.”
“Trên đường gặp phải một kẻ điên, đạp cô ta một cái.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói cho qua, loại chuyện này anh không muốn nói cho vợ nghe, tự anh có thể xử lý được.
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, mà bảo anh giặt quần áo xong vào nhà ăn cơm.
Hôm nay cô gói sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà, rau hẹ là Hồ Ái Hương cho.
Hoắc Cảnh Xuyên giặt quần áo xong đi tới ăn cơm, khi anh nhìn thấy nhân bên trong sủi cảo, ánh mắt tối nghĩa nhìn Lục Hướng Noãn:
“Vợ à, xem ra vẫn là anh không đủ nỗ lực, không khiến em hài lòng.”
Lục Hướng Noãn nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, trên đỉnh đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Người đàn ông này đang nghĩ cái quái gì thế, sao cô nghe không hiểu gì.
Mãi đến khi ngủ buổi tối, Lục Hướng Noãn mới biết được khi ăn cơm, Hoắc Cảnh Xuyên nói mấy lời đó là có ý gì.
Rau hẹ, tráng dương.
Nhưng mà đã muộn, Lục Hướng Noãn nhanh chóng bị Hoắc Cảnh Xuyên ăn sạch sẽ, vẫn giống với trước đây, Hoắc Cảnh Xuyên không bắn vào.
Nhưng mà anh luôn cảm thấy phương thức này không đáng tin cậy, nhưng trước mắt anh không nghĩ ra được biện pháp khác.