Gần đây anh nghe nói phụ nữ buộc garo sẽ không mang thai, nhưng mà không biết đàn ông có thể buộc garo hay không?
Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy hôm nào có rảnh đến bệnh viện hỏi thử xem, để vợ buộc garo, Hoắc Cảnh Xuyên một vạn lần không đồng ý.
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn ôm eo lên men xuống giường, ăn cơm sáng xong cô sợ giữa trưa không về kịp, cho nên để lại tờ giấy cho Hoắc Cảnh Xuyên ở nhà, sau đó đạp xe đến huyện thành.
Lục Hướng Noãn đến huyện thành cũng không có việc gì, chủ yếu là tìm lý do quanh minh chính đại lấy đồ trong không gian ra dùng.
Nếu không cô không đi đâu, trong nhà động một tí là có đồ mới lấy ra, sẽ khiến Hoắc Cảnh Xuyên hoài nghi.
Lục Hướng Noãn dạo quanh huyện thành một vòng, không có thu hoạch gì cô chuẩn bị lái xe về nhà.
Kết quả cô mới ra khỏi hợp tác xã mua bán, thì thấy một đám người vây quanh một vòng tròn không biết làm gì.
Lục Hướng Noãn không có thói quen xem náo nhiệt, nhìn thoáng qua sau đó muốn đẩy xe đi, nhưng không cẩn thận nghe thấy hai chữ cứu mạng.
Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi nhanh chóng chen vào, lọt vào tầm mắt là một ông cụ ngã trên đất, đầu tóc hoa râm.
Lúc này ông ấy đang che ngực, đau đến mức gần như không nói nên lời, nhưng toàn thân run rẩy, trên mặt không có chút huyết sắc, nhìn qua như sắp ngất đi.
Lục Hướng Noãn bước đầu kết luận là bệnh tim tái phát, loại bệnh này phát tác nhanh, bệnh tình gấp, không thể đợi, muộn một chút sẽ mất mạng.
Lục Hướng Noãn lấy túi làm yểm hộ, lấy một lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh ra, sau đó đi đến trước mặt ông cụ ngồi xổm xuống cho ông ấy uống thuốc.
Người đi đường vây xem nhìn thấy cảnh này, trái tim vọt tới tận cổ họng, cả đám không dám nói chuyện, như đang đợi kỳ tích xuất hiện.
Không lâu sau sắc mặt ông cụ tốt hơn, lúc này bác sĩ cũng đến.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy bác sĩ tới, nói triệu chứng bệnh của ông cụ cho bọn họ.
Vừa rồi cô đã cho ông cụ uống thuốc, nhưng sức khỏe của ông cụ còn cần tiến thêm bước kiểm tra.
Bác sĩ Ngô Tân Chinh nghe cô nói chuyên nghiệp như vậy, cho rằng cô cũng là bác sĩ, nhanh chóng bảo cô cùng đến bệnh viện.
Lục Hướng Noãn vốn không định đi, nhưng mà bên cạnh ông cụ này không có người nhà, cuối cùng cô thở dài đi theo bác sĩ y tá.
Không chỉ đi theo đến bệnh viện, còn trả viện phí cho ông cụ, cho nên chuyến này Lục Hướng Noãn nhỏ máu rồi.
Sau khi kiểm tra xong, giống với những lời mà Lục Hướng Noãn nói, bác sĩ Ngô Tân Chinh nhìn Lục Hướng Noãn tràn ngập bội phục:
“Đồng chí Lục, cô đi làm ở bệnh viện nào thế?”
Ông ta quen hết bác sĩ ở bệnh viện bọn họ, nhưng mà chưa từng gặp mặt Lục Hướng Noãn.
Chỉ với diện mạo của cô, Ngô Tân Chinh chỉ nhìn thôi là sẽ không quên.
Lục Hướng Noãn nghiêm túc nói: “Tôi không đi làm ở bệnh viện.”
“Không đi làm ở bệnh viện ư? Vậy sao cô biết ông ấy mắc bệnh gì?” Ngô Tân Chinh nghe cô nói như vậy thì hơi kinh ngạc.
“Tự học thành tài, bác sĩ Ngô, tôi còn có việc đi trước.” Lục Hướng Noãn nói xong thì xoay người rời đi.
Mà Ngô Tân Chinh xuất phát từ yêu quý người tài, nhanh chóng đuổi theo Lục Hướng Noãn, hỏi cô có hứng thú tới bệnh viện bọn họ làm không.
Nhưng bị Lục Hướng Noãn từ chối, đi làm ở bệnh viện không khác gì nhà giam đối với cô, vây khốn cô, không có một chút tự do nào.
Nhưng mà ý tốt của Ngô Tân Chinh cô nhận.
Ngô Tân Chinh nghe cô trả lời như vậy, thì hơi thất vọng, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng lựa chọn của cô.
Trước khi rời đi, Ngô Tân Chinh không muốn từ bỏ hạt giống tốt này nên nhìn Lục Hướng Noãn nói:
“Khi nào cô suy nghĩ kỹ xong, có thể tới tìm tôi.”
Ngô Tân Chinh là phó viện trưởng của bệnh viện này, hôm nay bác sĩ ngoại khoa Hồ Thủ Nghiệp xin nghỉ, ông ta đi thay, cho nên ông ta có tư cách hứa hẹn với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn gật đầu, ngay sau đó đến phòng bệnh của ông cụ kia, cô là đi đòi nợ.
Vừa rồi khi tới bệnh viện Lục Hướng Noãn đã ứng 20 tệ tiền thuốc, số tiền này không phải số tiền nhỏ, tiền lương nửa tháng của một công nhân.
Tiền của ai cũng không phải gió to thổi tới, Lục Hướng Noãn cũng thế, hơn nữa cô nhìn quần áo trên người ông cụ không có mảnh vá, có lẽ trong nhà có điều kiện.
Cho nên cô càng phải đòi phí phẫu thuật này.
Ông cụ đã sớm tỉnh, Lục Hướng Noãn vào phòng, ông ấy lập tức nhận ra là ân nhân cứu mạng.
Ông cụ Triệu Truyền Lễ vẻ mặt cảm kích nói:
“Cô bé, nếu hôm nay không có cháu, có lẽ ông già này đã không sống được, cảm ơn cháu.”
Sớm biết hôm nay sẽ xảy ra loại chuyện này, ông ấy đã bảo Tiểu Lý đi theo.