Nhưng mà Lục Hướng Noãn nghe Hồ Ái Hương nói trong núi còn có động vật, chẳng qua lần này cô không thấy, đợi lần sau thử thời vận, nhìn xem có thể bắt được hai con không.
Nếu không bắt được, đến lúc đó lấy trong không gian ra ăn.
Hiện giờ cô thường lấy đồ trong không gian ra tiếp viện, cũng khiến trình độ của đồ ăn trong nhà tăng lên.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng khống chế ở một mức độ.
Cái gì nên xuất hiện, cái gì không nên xuất hiện, cô đều biết rất rõ, tóm lại là không cho Hoắc Cảnh Xuyên cơ hội hoài nghi.
Lục Hướng Noãn còn mạo hiểm đến chợ đen lượn hai vòng, nhưng mà không mua gì đi ra, cô chỉ tới thăm dò thị trường, dù sao trong nhà có mấy thứ là cô dựa vào tên tuổi mua ở chợ đen.
Tuy Hoắc Cảnh Xuyên không hoài nghi, nhưng buổi tối khi ngủ lại giáo huấn Lục Hướng Noãn một lát.
Chợ đen nguy hiểm như thế, anh sợ cô xảy ra chuyện.
Nhưng mà vô dụng, Lục Hướng Noãn vẫn “làm theo ý mình”.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên tức giận chiến tranh lạnh với cô, chẳng qua còn chưa kiên trì được một ngày, Hoắc Cảnh Xuyên đã cúi đầu xin lỗi với Lục Hướng Noãn trước.
Sau đó anh không kiên trì nữa, chỉ có thể luôn dặn dò cô mọi việc phải cẩn thận.
Khi ăn cơm, Lục Hướng Noãn đột nhiên nhớ tới chuyện mình gửi thư cho Hoắc Cảnh Xuyên trước khi tùy quân:
“Lần trước em gửi thư cho anh, anh nhận được không?”
“Gửi thư? Em gửi thư cho anh khi nào?” Hoắc Cảnh Xuyên nghe vợ nói như vậy, cũng không rảnh lo ăn cơm.
“Chính là sau khi em nhận được thư, đã gửi thư cho anh. Ngoại trừ thư còn có một túi đồ ăn, anh không nhận được ư?”
Hoắc Cảnh Xuyên lắc đầu: “Ăn cơm trước, lát nữa anh đến phòng thường trực nhìn xem có thư của anh không.”
“Ừm.”
Hoắc Cảnh Xuyên vì nhớ thương chuyện thư, cho nên rửa bát xong thì nói một tiếng với Lục Hướng Noãn rồi rời đi.
“Lão Hoắc, anh đi đâu thế? Đi nhanh như vậy.” Khi Vương Chí Cường dẫn theo vợ con đi dạo quanh sân thấy Hoắc Cảnh Xuyên, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
“Đến phòng thường trực.”
“Lúc này anh đến phòng thường trực làm gì?”
“Tìm thư.”
Khi Vương Chí Cường còn muốn nói gì đó Hoắc Cảnh Xuyên đã không thấy bóng dáng, chẳng qua không biết vì sao Vương Chí Cường đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.
Anh ta luôn cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó.
Hoắc Cảnh Xuyên tới phòng thường trực, tìm Lý Đông Dương người phụ trách thu phát thư:
“Có thư của tôi không?”
Lý Đông Dương vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên thì bắp chân như nhũn ra, lần này cũng không ngoại lệ:
“Đoàn trưởng Hoắc, lần trước chỉ đạo viên Vương đã nhận đồ của anh đi.”
“Vương Chí Cường? Chuyện khi nào.”
Lý Đông Dương cẩn thận nhớ lại: “Là khoảng thời gian mỗi ngày anh chạy tới phòng thường trực.”
“Cảm ơn.” Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên sải bước đi tìm Vương Chí Cường tính sổ.
Đồ chỉ là phụ, chủ yếu là thư của vợ.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lý Đông Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sao đoàn trưởng Hoắc còn đáng sợ hơn lần trước như vậy.”
Vương Chí Cường đang chuẩn bị về nhà lại thấy được Hoắc Cảnh Xuyên lần nữa: “Lão Hoắc, sao anh lại về rồi, tìm được đồ chưa?”
Chẳng qua gương mặt của Hoắc Cảnh Xuyên rất thối, trong lòng anh ta thấp thỏm.
“Chị dâu, em tìm lão Vương có chút việc.” Hoắc Cảnh Xuyên không để ý tới anh ta, mà quay đầu nói chuyện với Trình Hiểu Yến.
“Vậy được rồi, hai người nói chuyện đi.” Trình Hiểu Yến nói xong thì thức thời dẫn theo đứa nhỏ về nhà.
“Trong đoàn xảy ra chuyện gì sao?”
“Đồ của tôi đâu?”
“Đồ gì?” Vương Chí Cường bị anh hỏi không hiểu gì.
“Thư vợ tôi gửi cho tôi, còn có đống đồ ăn, Lý Đông Dương ở phòng thường trực nói anh đã nhận.”
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nói như vậy, Vương Chí Cường lập tức nhớ tới chuyện tốt anh ta và sư trưởng Lưu làm, gương mặt đỏ bừng lên, ánh mắt ngó loạn, nói chuyện cũng không tự tin:
“Đồ ở chỗ sư trưởng Lưu.”
Hoắc Cảnh Xuyên không thấy được thứ mình muốn tìm, lười liếc mắt nhìn Vương Chí Cường một cái, ngay sau đó xoay người rời đi.
Mà Vương Chí Cường thì nhanh chóng đuổi kịp.
Tới nhà Lưu Quốc Diệu, Vương Chí Cường đứng sau lưng Hoắc Cảnh Xuyên, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Lưu Quốc Diệu, nhưng không ngờ bị Lưu Quốc Diệu ngộ nhận thành mắt có vấn đề.
Ôm tinh thần lãnh đạo yêu quý cấp dưới, Lưu Quốc Diệu còn tri kỷ phê chuẩn cho Vương Chí Cường một ngày nghỉ, bảo anh ta ngày mai đến bệnh viện khám bác sĩ.
Vương Chí Cường, đã chết.
Cuối cùng dứt khoát quay đầu sang một bên, dù sao hai bọn họ là châu chấu trên cùng một dây thừng, muốn chết thì mọi người cùng chết.
“Sư trưởng, tôi tới tìm đồ, chỉ đạo viên Vương nói đồ ở chỗ anh?”
Lần này đổi thành Lưu Quốc Diệu nghi ngờ: “Đồ gì cơ? Thứ gì thế?”
“Đồ vợ tôi gửi tới.” Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng nói.