Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 811 - Chương 811: Hết Rồi

Không xác định Chương 811: Hết rồi

Chỉ trong nháy mắt, Lưu Quốc Diệu nghĩ tới, chẳng qua khi nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên lần nữa, thì có chút ngượng ngùng:

“Đồ đều ở văn phòng tôi.”

“Bây giờ đi lấy.”

“Chẳng qua đồ bên trong bị tôi và Tiểu Vương ăn hết, nhưng mà cậu yên tâm, thư của cậu hai bọn tôi không động.” Lưu Quốc Diệu ngượng ngùng nói.

Dù sao cũng là anh ta sai trước.

Ăn hết ư?

Vương Chí Cường nhớ rõ lúc trước hai bọn họ chỉ ăn một túi thịt khô, một túi quả kho, còn thứ khác thì không dám động vào.

Sao có thể ăn hết được?

Vương Chí Cường cào mái tóc vốn thưa thớt của anh ta: “Sư trưởng, không đúng, tôi nhớ rõ trong túi còn rất nhiều đồ chưa động vào mà.”

Lưu Quốc Diệu thấy Vương Chí Cường thành thật như vậy, anh ta tức tới mức suýt nữa phun máu.

Anh ta không thể nói rõ với Hoắc Cảnh Xuyên, mấy túi đồ ăn còn dư lại là anh ta không nhịn được mà ăn hết đúng không.

Kéo người xuống nước, luôn có thể giúp đỡ chia sẻ chút hỏa lực của Hoắc Cảnh Xuyên.

Huống hồ ăn một ít cũng là ăn, mình không tính đổ oan cho Vương Chí Cường.

Nghĩ tới đây, áy náy trong lòng Lưu Quốc Diệu đối với anh ta giảm đi nửa.

“Trí nhớ của cậu kém cũng không phải ngày một ngày hai, có lẽ là thời gian lâu rồi nên cậu quên.” Lưu Quốc Diệu nói với Vương Chí Cường xong, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tiểu Hoắc, còn lấy thư không.”

Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu: “Lấy.”

“Bây giờ tôi đến văn phòng.” Lưu Quốc Diệu nói xong thì rời đi, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì theo sát phía sau.

“Rõ ràng là trí nhớ của mình không kém, đồ chưa ăn hết mà.” Vương Chí Cường nhỏ giọng lẩm bẩm xong, cũng theo sát phía sau.

Khi Hoắc Cảnh Xuyên lấy được thư, trên gương mặt lạnh như băng cuối cùng cũng xuất hiện chút vui vẻ.

Anh mở thư ra, phát hiện nội dung của thư đều là việc vặt hằng ngày, chẳng qua khi tầm mắt dừng lại ở hàng chị dâu hai đến nhà vợ mình quấy rối, chỉ trong nháy mắt cau mày, ngay cả không khí xung quanh cũng giảm đi mấy độ.

Tuy cuối cùng chuyện này được vợ giải quyết, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn khó chịu, xem ra lần sau trở về cần phải “luận bàn” với anh hai của anh.

Cùng lúc đó, Hoắc Kiến Quốc ở nông thôn Đông Bắc xa xa bỗng nhiên cả người rét run, sau đó hắt xì một cái.

Phúc Ni nhanh chóng quan tâm hỏi: “Chồng à, anh không sao chứ?”

“Còn chưa chết được.” Hoắc Kiến Quốc không kiên nhẫn đẩy tay cô ta đặt trên trán mình ra.

Hiện giờ vì vợ anh ta, ầm ĩ đến mức cha mẹ anh ta cũng không thân với anh ta, trong lòng Hoắc Kiến Quốc rất hận.

Phúc Ni liên tục lẩm bẩm:

“Được rồi, anh nói chuyện kiểu như vậy làm gì, chuyện lần trước em nói với anh, anh đã nói với cha mẹ chưa? Bọn họ nói sao? Dù sao vợ chồng em chồng cũng không trở về, nhà ở đó cũng để không, còn không bằng cho chúng ta ở.

Hiện giờ trong nhà nhiều con, luôn ở cùng một phòng như vậy cũng không tiện.”

Hoắc Kiến Quốc cười mỉa:

“Muốn nói thì cô đi mà nói với cha mẹ, tôi không có mặt mũi lớn như cô, loại chuyện thiếu đạo đức như chiếm nhà của em dâu, vậy mà cô cũng nghĩ ra được.”

Tuy con người anh ta tệ, nhưng còn chưa tệ đến mức độ này.

“Hoắc Kiến Quốc, anh nói chuyện có lương tâm không, em làm như vậy là vì ai, còn không phải vì suy nghĩ cho cái nhà này của chúng ta sao.” Phúc Ni thấy anh ta không ủng hộ mình, cảm xúc hơi kích động.

“Nếu cô thực sự suy nghĩ vì cái nhà này, cô sẽ không đưa hết tiền cho nhà mẹ đẻ cô.”

Hoắc Kiến Quốc nhắc tới chuyện này là tức.

“Đó là em trai ruột của em, em làm chị không thể trơ mắt nhìn em ấy độc thân cả đời được đúng không. Hơn nữa mẹ em đã nói, đợi sau này có tiền sẽ trả lại cho chúng ta. Hoắc Kiến Quốc, nếu anh không đi vậy em đi nói.” Phúc Ni nói xong thì hùng hổ rời đi.

Mà Hoắc Kiến Quốc nằm trên giường đất vẫn không nhúc nhích, mấy ngày nay anh ta cũng mệt mỏi, nên tùy cô ta lăn lộn đi.

Nếu thực sự tới ngày kia, vậy ly hôn.

Anh ta thấy mấy người độc thân trong đội sống khá tốt, hơn nữa anh ta còn con nhỏ, mấy năm này vất vả một chút, đến lúc đó mình nuôi lớn đám trẻ, sau này bọn nhỏ sẽ dưỡng già mình.

Nghĩ như vậy, Hoắc Kiến Quốc cảm thấy không cần thiết lại tiếp tục sống cùng Phúc Ni nữa.

Không hề bất ngờ, Phúc Ni mới mở miệng đã bị Vương Quế Anh dùng chổi đuổi ra, ngay cả Hoắc Đại Khánh hôm nay cũng bị chọc tức.

Sao Hoắc gia bọn họ có thể cưới loại con dâu thổ phỉ như vậy.

 


Bình Luận (0)
Comment