“Phúc Ni, sau này tôi không có con dâu như cô, cô cũng không có mẹ chồng là tôi.” Vương Quế Anh nói xong thì đóng mạnh cửa lại.
Mà động tĩnh bên Hoắc gia cũng hấp dẫn người trong đội tới vây xem, Phúc Ni nhân cơ hội này bắt đầu nổi điên.
Tóm lại lời trong lời ngoài đều là hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh làm việc không có đạo nghĩa, cô ta chỉ muốn mượn nhà của em dâu ở, đã bị bọn họ không nói tình cảm đuổi ra ngoài.
Phúc Ni nói xong, còn cho mọi người nhìn vết thương trên người cô ta.
Nhưng mà người vây xem căn bản không đứng về phía cô ta, ở trong mắt bọn họ, Lục Hướng Noãn là ân nhân của bọn họ, hiện giờ có người muốn đánh chủ ý nhà của ân nhân, sao bọn họ có thể nhịn được.
Vì thế Vương Tú Lan dẫn đầu mắng chửi Phúc Ni một trận, những người khác cũng theo sát phía sau.
Mà Phúc Ni trực tiếp bị mắng ngốc, bởi vì cô ta không nghĩ tới người trong đội sẽ đứng về phía Lục Hướng Noãn như vậy.
Không biết Lục Hướng Noãn đã hạ cổ gì với bọn họ, mà che chở cô như vậy, nhưng Phúc Ni cũng biết lại ầm ĩ tiếp cũng không có ích lợi gì.
Cho nên Phúc Ni nhân cơ hội người trong đội không chú ý, xám xịt chạy về nhà.
Hoắc Kiến Quốc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Phúc Ni, cũng đoán được đại khái, chỉ thấy anh ta cười mỉa một tiếng không nói chuyện, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.
“Tuy thanh niên trí thức Lục đã rời đi, nhưng sau này vẫn sẽ trở về, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt nhà cô ấy, không thể để loại người không biết xấu hổ kia chiếm đi.” Hà Hoa bụng to tràn ngập căm phẫn nói.
Vương Thủ Tài nói:
“Thanh niên trí thức Lục là ân nhân của đại đội Hồng Kỳ chúng ta, chúng ta không thể để ân nhân thất vọng buồn lòng, nhà kia chỉ có thể là nhà của thanh niên trí thức Lục.”
“Nếu ai dám đánh chủ ý nhà ở của thanh niên trí thức Lục, vậy hãy bước qua xác tôi trước.” Vượng Tài cũng nói theo.
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa hưởng ứng, vì thế một đợt hành động bảo vệ nhà ở của Lục Hướng Noãn bắt đầu.
Đám thanh niên trí thức trong đội nhìn các đội viên bảo vệ Lục Hướng Noãn như vậy, trong lòng hâm mộ muốn chết, nhưng mà bọn họ cũng biết Lục Hướng Noãn đáng giá làm như vậy.
Ngay cả đám thanh niên trí thức bọn họ cũng nhận được ân huệ của Lục Hướng Noãn.
…
Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường ở một bên như đứa bé làm sai chuyện, bởi vì không rõ tâm tư của Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên không ai dám nói chuyện, chỉ có thể cúi đầu nhìn giày mình.
Đây cũng là lần nghẹn khuất nhất từ trước tới nay của Lưu Quốc Diệu, sớm biết sẽ như thế, nói gì anh ta cũng không ăn vụng.
Nhưng mà nếu lại có lần nữa, anh ta sợ rằng vẫn không quản nổi cái miệng thích ăn đồ ăn ngon của mình.
Thực sự là do đồ ăn mà Lục Hướng Noãn làm ăn quá ngon, anh ta sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy ai làm đồ ăn ngon như thế.
“Vợ tôi gửi đồ có những gì?” Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn hai người lạnh lùng nói.
Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường nhìn nhau một cái, cuối cùng là Vương Chí Cường đứng ra nói:
“Thịt khô, hạnh khô, tương nấm hương, rau muối…”
Một lát sau, Vương Chí Cường nói một chuỗi dài xong cổ họng anh ta hơi khô.
Tuy anh ta chỉ ăn hai thứ trong đó, nhưng trí nhớ quá tốt, chỉ cần nhìn một lần là anh ta có thể nhớ hết được.
Hoắc Cảnh Xuyên nhíu mày: “Đều ăn hết rồi sao?”
“Anh hỏi sư trưởng ấy.” Chuyện này vượt qua phạm vi nhận thức của Vương Chí Cường, cho nên lập tức ném vụ này cho Lưu Quốc Diệu, dù sao lúc trước đồ đều ở chỗ anh ta.
“Ăn… Ăn hết rồi.” Lưu Quốc Diệu hiếm khi nói lắp bắp như vậy, nói xong thì chột dạ cúi đầu, dù sao cũng đuối lý.
Vương Chí Cường nghe thấy thế, trong lòng tức giận bất bình.
Bởi vì lúc trước khi hai người ăn vụng đã nói rõ, không nghĩ tới sư trưởng lại ăn vụng.
Ăn vụng thì thôi, quan trọng là không gọi mình ăn cùng, đúng là đáng ghét.
Nếu đồ đã ăn vào bụng, vậy thì không đòi lại được, vì thế Hoắc Cảnh Xuyên nhân cơ hội đưa ra yêu cầu:
“Hai ngày nữa tôi muốn xin nghỉ.”
Vừa nghe Hoắc Cảnh Xuyên muốn xin nghỉ, Lưu Quốc Diệu lập tức ngẩng đầu, bày ra thái độ việc công xử theo phép công:
“Xin nghỉ làm gì? Khoảng thời gian trước không phải cậu mới xin nghỉ sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên không kiêng dè: “Ở bên vợ, hai người ăn hết đồ vợ tôi gửi…”
“Dừng, phê chuẩn, nhanh đi đi.” Gương mặt Lưu Quốc Diệu đỏ bừng nói.
Vương Chí Cường thấy Hoắc Cảnh Xuyên không truy cứu sai lầm của hai bọn họ, thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn sư trưởng.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi, nhưng mới đi hai bước thì nghe Lưu Quốc Diệu gọi lại.