Chỉ thấy Lưu Quốc Diệu lấy tiền trong túi ra, không thèm nhìn một cái nhét hết vào tay Hoắc Cảnh Xuyên:
“Đi đi.”
Vương Chí Cường cũng muốn đưa tiền cho Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng sờ túi một lát cũng không tìm được một đồng.
Bởi vì nhà anh ta là vợ quản tiền, bình thường chỉ khi anh ta cần dùng tiền mới lấy tiền ở chỗ vợ, cho nên chỉ có thể vẻ mặt áy náy nhìn anh em tốt của mình.
Sau này có cơ hội sẽ đền bù cho anh, dù sao cuộc sống còn dài.
Ở trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên, Lưu Quốc Diệu vừa là thầy vừa là cha cho nên Hoắc Cảnh Xuyên rất thản nhiên trả tiền lại:
“Coi như là vợ tôi hiếu kính anh.”
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, nhưng mà khi về nhà, Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện này cho Lục Hướng Noãn nghe.
Lục Hướng Noãn không có dị nghị đối với cách làm của anh, Hoắc Cảnh Xuyên thấy vợ không vì mình tự chủ trương mà tức giận, vì thế tối đó “vô cùng nhiệt tình” “yêu thương” cô một lát.
Mà Lục Hướng Noãn cũng mệt đến giữa trưa ngày hôm sau Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong trở về, mới mở mắt ra.
Hoắc Cảnh Xuyên đi nấu mì, giải quyết vấn đề cơm trưa của hai người.
Tóm lại cuộc sống sau khi kết hôn của Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn có thể dùng đường mật ngọt ngào để hình dung cũng không quá.
Ở trong bất cứ chuyện gì Hoắc Cảnh Xuyên đều tôn trọng Lục Hướng Noãn, mọi chuyện lấy ý nguyện của cô làm tiền đề.
Mà Lục Hướng Noãn cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Hoắc Cảnh Xuyên xong, cũng cố gắng đáp lại phần tình yêu này, có thể thấy rõ được nhất là đồ ăn trong nhà đang dần tăng lên.
Ngay cả Vương Chí Cường cũng thường trêu chọc gần đây Hoắc Cảnh Xuyên mập lên.
Mấy ngày nay Lục Hướng Noãn lâu lâu lại chạy tới núi, không biết cô có nữ thần may mắn chiếu cố hay là gì đó, vậy mà thực sự để cô gặp được gà rừng thỏ hoang trong núi, còn đâm đầu chết trước mặt cô.
Ngay cả Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến đi cùng cô đều bị dọa trợn to mắt, liên tục khen vận may của Lục Hướng Noãn tốt.
Bọn họ lên núi không biết bao nhiêu lần, đừng nói là gà rừng thỏ hoang, cho dù là lông thỏ cũng không nhìn thấy.
Nhưng mà Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến đều không lộ ra bên ngoài, sợ gây thêm phiền phức cho Lục Hướng Noãn.
Mà Lục Hướng Noãn thì hầm thịt xong bảo Hoắc Cảnh Xuyên đưa đến nhà bọn họ, khi Hoắc Cảnh Xuyên trở về trong tay còn xách đồ đáp lễ của hai nhà.
Thực ra khiến Lục Hướng Noãn kinh ngạc vui mừng là trên núi có ít dược liệu thường thấy, sài hồ, bản lam căn, cây táo chua, cây hoa viola philippica, cây hoa potentilla discolor, hoàng kỳ…
Lục Hướng Noãn dành thời gian hái ít dược liệu mang về, chẳng qua vấn đề phơi nắng dược liệu lại thành vấn đề.
Lúc trước khi ở đại đội, cô dùng khay tre, bỏ tiên tìm người trong đội làm.
Ngay khi Lục Hướng Noãn chuẩn bị đến mấy đại đội bên cạnh hỏi xem có ai biết làm khay tre hay không, ai ngờ Hoắc Cảnh Xuyên cho cô một kinh ngạc vui mừng lớn.
“Đồ em muốn anh biết làm, cứ giao cho anh.” Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe chuyện hại vợ anh thở dài, nhanh chóng mở miệng nói.
Trong mắt Lục Hướng Noãn hiện lên chút kinh ngạc: “Vậy mà anh còn biết làm thứ này?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên tối nghĩa nhìn Lục Hướng Noãn mới tắm rửa xong trước mặt:
“Anh còn biết thứ khác nữa, vợ à, em có muốn thử một lần lúc này không?”
Lục Hướng Noãn nhận thấy được lúc này Hoắc Cảnh Xuyên hơi nguy hiểm, ngay khi cô muốn mở miệng từ chối đã bị Hoắc Cảnh Xuyên đè dưới người.
Ngay sau đó hai người lại bắt đầu vận động lăn giường một lát.
Còn quần áo trên người Lục Hướng Noãn, đã sớm bị sói xám Hoắc Cảnh Xuyên cởi sạch.
Sáng sớm hôm sau Lục Hướng Noãn mở mắt thì phát hiện Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh đã không thấy bóng dáng, Lục Hướng Noãn nghĩ tới những chuyện hoang đường hai người làm hôm qua, xấu hổ đến mức cơ thể hơi hồng nhạt.
Trên giường, trên mặt đất, trên bàn…
Khắp nơi đều có dấu vết của hai người.
Ngày hôm qua ầm ĩ hơi quá mức, đến bây giờ đầu gối vẫn còn xanh tím, Lục Hướng Noãn chỉ có thể lấy thuốc mỡ trong không gian ra bôi lên.
Lục Hướng Noãn xoa vòng eo hơi nhức mỏi, sau đó cố chống người dậy mặc quần áo xuống giường, kết quả đẩy cửa ra thì thấy hàng khay tre cô cần.
Có tổng cộng bốn cái, hai cái to hai cái nhỏ.
Lục Hướng Noãn tiện tay xem thử một cái, phát hiện Hoắc Cảnh Xuyên cẩn thận đến mức mài phẳng hết chỗ ráp, kích cỡ to nhỏ cũng thích hợp.
Có lẽ là tối hôm qua anh thức suốt đêm làm.
Cơm sáng cũng là Hoắc Cảnh Xuyên nấu xong cho vào nồi, cháo gạo kê, một quả trứng gà luộc chín, một đĩa rau xào.
Lục Hướng Noãn giải quyết bữa sáng trong nồi xong, nhân tiện rửa sạch bát đũa.
Ngay sau đó cô bắt đầu chuyên tâm bào chế dược liệu, đợi cô làm xong thì phát hiện đã tới giờ ăn cơm.