Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 814 - Chương 814: Bổ Quá

Không xác định Chương 814: Bổ quá

Nghĩ tới ngày hôm qua Hoắc Cảnh Xuyên thức đêm làm đồ, cho nên Lục Hướng Noãn quyết định làm canh gà cẩu kỷ bồi bổ cho anh.

Nửa con gà trong phòng bếp là nhặt trên núi chưa ăn hết, Lục Hướng Noãn lấy tới chặt nó ra cho vào nồi đổ nước, rồi thêm đẳng sâm, hoàng kỳ, nhân sâm vào nấu.

Nhân sâm là trước khi cô xuyên qua cô mua ở Đông Bắc tích trữ, Lục Hướng Noãn chọn củ có niên đại thấp cho vào, khi bưng nồi ra còn rải ít cẩu kỷ vào.

Lục Hướng Noãn lo lắng Hoắc Cảnh Xuyên ăn nồi canh gà không đủ no, cho nên lại nấu thêm hai món, nấu nửa nồi cơm.

Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện trở về Lục Hướng Noãn đã nấu xong, Hoắc Cảnh Xuyên rửa tay vào phòng bếp giúp bưng đồ ăn.

Lục Hướng Noãn thấy tơ máu trong mắt và xanh đen quanh mắt anh, thì biết mình đoán không sai.

Trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể bảo anh nhanh ăn cơm, ăn cơm xong thì ngủ bù.

Chẳng qua khi Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy canh gà nhân sâm cẩu kỷ trên bàn, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng mà không nói gì.

Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm xong, Lục Hướng Noãn đẩy anh vào phòng ngủ bù.

Có Lục Hướng Noãn làm bạn, Hoắc Cảnh Xuyên hiếm khi ngủ một giấc an ổn, chẳng qua khi huấn luyện buổi chiều, Hoắc Cảnh Xuyên chảy máu mũi trước mặt bao nhiêu người.

Mọi người hít sâu một hơi.

“Toàn thể nghe lệnh, vác vật nặng chạy 5 kilomet.” Hoắc Cảnh Xuyên tiện tay dùng tay lau máu mũi, sau đó bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh.

Mọi người nghe thấy tin dữ này, trong lòng kêu rên, nhưng mà vẫn thành thật chấp hành mệnh lệnh, sau đó buộc bao cát vào bắt đầu chạy bộ.

Sau khi đám người đi xa, Vương Chí Cường lấy khăn tay trong túi ra đưa cho Hoắc Cảnh Xuyên, còn không quên châm chọc:

“Vợ anh lại làm thứ tốt gì cho anh thế, xem anh bổ đến mức chảy máu mũi kìa.”

Hoắc Cảnh Xuyên đẩy khăn tay trở về, sau đó sải bước đi đến trước hồ nước, rửa sạch sẽ máu trên mặt, không lạnh không nhạt nói:

“Canh gà nhân sâm cẩu kỷ.”

“Cái gì? Nhân sâm? Cẩu kỷ?” Vương Chí Cường vừa nói vừa đánh giá Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía đũng quần Hoắc Cảnh Xuyên, chẹp miệng hỏi: “Lão Hoắc, anh hỏng như vậy à?”

Anh ta nhìn không giống mà, với cơ bắp toàn thân như vậy, treo anh ta đánh hai cái cũng không quá.

Chẳng lẽ lão Hoắc chỉ đẹp chứ không xài được?

Nếu không sao em dâu lại nấu nhân sâm còn cẩu kỷ bồi bổ cơ thể anh.

Nghĩ tới đây, trên mặt Vương Chí Cường tràn ngập đồng tình đối với Hoắc Cảnh Xuyên, ngay sau đó anh ta vỗ bả vai Hoắc Cảnh Xuyên, giọng điệu như anh em trọng tình trọng nghĩa nói:

“Lão Hoắc, yên tâm đi, chuyện của anh tôi sẽ giấu thay anh, sẽ không nói cho người khác.”

Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Vương Chí Cường như nhìn tên bị thiểu năng trí tuệ, tràn ngập ghét bỏ hất tay anh ta trên vai mình ra.

Hoắc Cảnh Xuyên quyết định sau này cách xa Vương Chí Cường một chút, tránh cho ở lâu với kẻ ngốc, bị vợ ghét bỏ.

Nhưng không ngờ hành động này của Hoắc Cảnh Xuyên, vừa vặn khiến Vương Chí Cường chứng thực được suy nghĩ trong lòng.

Đàn ông ấy mà, đều coi trọng mặt mũi, việc này anh ta hiểu, cho nên anh ta không dám nhắc lại nữa.

Mà chuyển đề tài:

“Lão Hoắc, quê vợ tôi có bác sĩ trung y chuyên trị bệnh của đàn ông, lát nữa tôi sẽ viết lá thư về nhà, bảo cha tôi đi tìm ông ấy kê ít thuốc gửi tới.”

“Không cần.” Hoắc Cảnh Xuyên đang ở ngay sát biên giới nổi giận, chỉ thấy tay anh đã nắm chặt lại.

Vương Chí Cường thấy anh có dáng vẻ giấu bệnh sợ thầy, nhanh chóng tốt bụng khuyên nhủ:

“Anh đừng thẹn thùng, có bệnh thì phải đi khám bác sĩ, sẽ có thể chữa được. Anh còn trẻ mà, đừng lo lắng.”

Hoắc Cảnh Xuyên hít sâu một hơi, liếc mắt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Sức khỏe của tôi rất tốt, trái lại là anh mới cần bác sĩ khám cho anh.”

Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi, mà Vương Chí Cường bị anh nói cho gương mặt đỏ bừng lên, bởi vì anh ta bị Hoắc Cảnh Xuyên nói trúng tâm sự.

Không biết có phải do càng lúc càng nhiều tuổi hay không, mấy ngày gần đây mỗi tối khi hiến lương, Vương Chí Cường có chút lực bất tòng tâm.

Cũng chỉ có thể uống thuốc cha anh ta gửi tới, mới miễn cưỡng hầu hạ vợ anh ta thoải mái.

Nhưng mà chuyện này cũng làm hại vợ anh ta nghi thần nghi quỷ, luôn hoài nghi anh ta ăn vụng bên ngoài.

Trời đất chứng giám mà, cho dù anh ta vô liêm sỉ tới mấy, cũng không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức đó.

Huống hồ hiện giờ chỉ có mình vợ anh ta, anh ta không hầu hạ được.

 


Bình Luận (0)
Comment