Vương Chí Cường lén liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Xuyên một cái, phát hiện gương mặt âm trầm của anh dần tốt hơn, trong lòng mới dần thả lỏng, ngay sau đó ăn uống thỏa thích.
Bởi vì vết thương trên đầu Vương Ái Dân cần thay thuốc, cho nên sau khi ăn cơm tối xong, cho nên hai vợ chồng Vương Chí Cường dẫn Vương Ái Dân đi theo Lục Hướng Noãn.
Trình Hiểu Yến nhìn tay nghề băng bó thuần thục của Lục Hướng Noãn, không nhịn được khen:
“Em dâu, tay nghề của em không làm bác sĩ đúng là nhân tài không được trọng dụng, băng bó còn tốt hơn Tiểu Trương ở phòng y tế.”
Lục Hướng Noãn nói: “Em chỉ biết chút ít thôi.”
Trình Hiểu Yến không đồng ý cách nói này của Lục Hướng Noãn:
“Em đừng nói như vậy, Ái Dân nhà chị may mà có em, nếu không có em, có lẽ chị và lão Vương đã khóc chết rồi.”
Dưới cái nhìn của Trình Hiểu Yến, Lục Hướng Noãn chính là đại ân nhân của Vương gia bọn họ.
Vương Chí Cường ở bên cạnh nghe vợ nói như thế, như suy tư gì đó nhìn Lục Hướng Noãn:
“Em dâu, em am hiểu khám bệnh gì.”
Lục Hướng Noãn băng bó miệng vết thương cho Vương Ái Dân xong, ăn ngay nói thật:
“Phụ khoa.”
Tuy hiện giờ có đọc qua, nhưng sở trường của cô vẫn là phụ khoa.
Vương Chí Cường cho rằng lỗ tai mình nghe lầm, không chắc chắn lắm hỏi lại lần nữa:
“Phụ khoa ư?”
Lục Hướng Noãn gật đầu: “Ừm.”
Trình Hiểu Yến thì vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Hướng Noãn, người xinh đẹp thì thôi, quan trọng là còn biết khám bệnh, quả thực là người phụ nữ hoàn mỹ.
Nếu cô ấy là đàn ông, có thể cưới được Lục Hướng Noãn làm vợ, cô ấy sẽ mỗi ngày trốn trong chăn lén vui vẻ.
Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên một bước, chắn Lục Hướng Noãn ở phía sau anh, bởi vì anh cảm nhận được ánh mắt của Trình Hiểu Yến nhìn vợ anh không bình thường.
Giống y như cùng một khuôn đúc ra với đứa nhóc Vương Ái Dân.
Mà lúc này Trình Hiểu Yến nhận thấy mình hơi thất thố lúng túng nói: “Em dâu, em thật lợi hại.”
“Dì lợi hại.” Vương Ái Dân học mẹ khen Lục Hướng Noãn.
Khi Lục Hướng Noãn băng bó vết thương cho Vương Ái Dân, Vương Ái Dân ngoan ngoãn không kêu một tiếng.
Vì khen thưởng cho dũng cảm của cậu bé, trước khi rời đi Lục Hướng Noãn nhét mấy viên kẹo trái cây cho cậu bé.
Vương Ái Dân nhận được kẹo lập tức tránh thoát khỏi lòng mẹ, sau đó chạy tới trước mặt Lục Hướng Noãn, kéo ống quần của cô ngọt ngào nói:
“Cảm ơn dì.”
Vừa dứt lời đã bị người ta xách lên, Vương Ái Dân quay đầu nhìn phát hiện là chú hư đáng ghét, lập tức mím môi giống như giây tiếp theo sẽ khóc ra.
Hoắc Cảnh Xuyên ghét bỏ nhét Vương Ái Dân vào trong lòng Vương Chí Cường: “Đi thong thả, không tiễn.”
Vương Chí Cường ngửi được vị chua rất nồng, nhưng mà anh ta chỉ cười không nói chuyện, dẫn theo vợ con tạm biệt Lục Hướng Noãn xong thì rời đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì nhanh chóng đóng cửa lại, bế Lục Hướng Noãn vào nhà, bất chấp tất cả tiến lên hôn.
Hôn đến Lục Hướng Noãn trời đất quay cuồng, cả người choáng váng, chuyện kế tiếp đương nhiên là nước chảy thành sông.
Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy vẫn luôn như vậy không phải là biện pháp, cho nên ngày hôm sau xin nghỉ đến huyện thành, sau khi tới thì đi thẳng đến bệnh viện.
Ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên phát sầu không biết nên đến khoa nào, một y tá tên Vương Thiện Mỹ thấy vẻ mặt anh hoang mang, thì chủ động tiến lên dò hỏi anh.
“Đồng chí, anh muốn khám bệnh gì.”
Hoắc Cảnh Xuyên chậm rãi nói hai chữ: “Buộc garo.”
Vương Thiện Mỹ nhìn anh với vẻ không dám tin: “Buộc garo? Anh kết hôn rồi sao? Đồng chí.”
“Ừm, ở khoa nào.”
Sau khi Vương Thiện Mỹ xác nhận anh đã kết hôn, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, chỉ thấy cô ấy nói có lệ:
“Rẽ trái ở phía trước, phòng thứ hai, phụ khoa.”
Vương Thiện Mỹ nói xong, phẫn nộ nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó che lại trái tim rách nát của mình.
Trời ạ, cô ấy vất vả lắm mới coi trọng một người đàn ông, không nghĩ tới còn là người đàn ông đã kết hôn, nghĩ như vậy Vương Thiện Mỹ cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
Cho dù anh trông đẹp trai cũng vô dụng.
Phải biết rằng con người cô ấy rất có nguyên tắc, đối với người đàn ông đã kết hôn, cô ấy ước gì chạy được bao xa thì chạy bấy xa, bởi vì cô ấy nhận được giáo dục khiến cô ấy không làm được loại chuyện thiếu đạo đức này.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng không để đoạn nhạc đệm nay trong lòng, mà nghe lời cô ấy nói rẽ trái đến phòng thứ hai.
Bác sĩ Lưu Kiếm Mẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên: “Vợ cậu đâu? Sao không tiến vào cùng.”
“Cô ấy không tới, hôm nay là tôi tới khám bệnh.”
Lưu Kiếm Mẫn cảm thấy hôm nay mình gặp phải kẻ ngốc, một người đàn ông tới khám bệnh phụ khoa, không phải kẻ ngốc thì có thể là gì.
Trông thì dạng chó hình người, cho nên lập tức quát lớn bảo anh đi ra ngoài, chuẩn bị khám bệnh cho người kế tiếp.