Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
Lưu Kiếm Mẫn hỏi: “Cậu còn chuyện gì không?”
Hoắc Cảnh Xuyên đáp: “Tôi muốn cố vấn chuyện buộc garo.”
Lưu Kiếm Mẫn nói: “Buộc garo, bảo vợ cậu có rảnh thì tới đây làm là được.”
Nói một lúc lâu hóa ra là người bình thường.
Hoắc Cảnh Xuyên hỏi: “Không phải vợ tôi, là tôi muốn buộc garo, có được không?”
Đi làm nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy đàn ông tới buộc garo, Lưu Kiếm Mẫn cảm thấy hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, nhưng không quên thành thật trả lời:
“Đàn ông buộc garo thì trước mắt chưa làm được, không phải bệnh viện chúng tôi không làm được, mà phóng tầm mắt cả nước cũng không có bệnh viện làm được, bởi vì căn bản không có đàn ông phẫu thuật buộc garo.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô ta nói như thế, chỉ trong nháy mắt thấy buồn rầu.
Không làm được buộc garo, nhỡ đâu không cẩn thận trúng chiêu, thì làm sao bây giờ?
Vợ lại không thích trẻ con.
Lưu Kiếm Mẫn hỏi: “Đồng chí, vì sao lại muốn buộc garo?”
Hoắc Cảnh Xuyên thành thật trả lời: “Không muốn có con.”
“Không muốn có con, vậy bảo vợ cậu tới buộc garo, phẫu thuật buộc garo làm rất nhanh.”
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức từ chối lời đề nghị này của Lưu Kiếm Mẫn:
“Vợ tôi không thể buộc garo, cơ thể cô ấy không khỏe, cho nên có biện pháp khác có thể để tôi buộc garo hay không.”
…
Lưu Kiếm Mẫn vừa nghe thấy thế thì vui vẻ, nói một lúc lâu hóa ra là chuyện này, không muốn con cũng không muốn buộc garo.
Cô ta lập tức kéo ngăn kéo, lấy mấy hộp bao cao su phủ bụi bên trong ra đưa tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên.
“Đây là?” Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy khó hiểu.
Cũng may Lưu Kiếm Mẫn lớn tuổi, ngay cả con cũng sinh mấy đứa, nếu là cô gái trẻ tuổi thực sự là khó nói nên lời tác dụng của thứ này.
Nhưng mà cho dù như vậy, khi Lưu Kiếm Mẫn nói chuyện gương mặt vẫn hơi ửng đỏ.
“Tránh thai, đeo nó vào vợ cậu sẽ không mang thai.”
Vừa nghe chuyện này, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức tràn ngập hứng thú: “Bác sĩ, thứ này dùng thế nào?”
Gương mặt Lưu Kiếm Mẫn đỏ bừng lên, nhưng mà tuân theo chức trách của bác sĩ, cô ta vẫn tự mình biểu thị cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Không phải bản thân, mà là Lưu Kiếm Mẫn dùng bút làm thực nghiệm.
Không đợi cô ta giải thích Hoắc Cảnh Xuyên đã hiểu, lúc này mới tránh hình thành cục diện xấu hổ.
Mà Lưu Kiếm Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Bác sĩ, còn không?” Trong một hộp chỉ có ba cái, hiện giờ trong tay anh có bốn hộp, cộng lại còn chưa đủ cho anh và vợ dùng một tuần.
Anh huấn luyện không có thời gian đến bệnh viện, hơn nữa anh không muốn mệt vợ, còn không bằng một lần lấy nhiều một chút, tích đủ một tháng.
Lưu Kiếm Mẫn không nhịn được muốn nổi giận, kiên nhẫn giải thích với anh:
“Thứ này không phải dùng một lần, mà lặp lại sử dụng. Sau khi hai người xong việc thì dùng nước trong rửa sạch, sau đó lau khô, bôi lên bột talc, tìm cái hộp đựng vào, như vậy lần sau còn có thể sử dụng.”
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên lại hỏi một vấn đề: “Như vậy có không vệ sinh hay không.”
“Sẽ không, mọi người đều dùng như thế, cậu muốn nhiều hơn tôi cũng không có, hiện giờ trên tay tôi chỉ có mấy thứ như vậy, đều cho cậu.”
Chủ yếu là thời buổi này mọi người đều muốn sinh nhiều con, thứ này không sử dụng nhiều lắm, mỗi tháng phòng bọn họ đều phát, chỗ cô ta tích góp rất nhiều.
Mấy ngày trước Lưu Kiếm Mẫn tặng một ít, còn lại cô ta mang hai hộp về nhà dùng, chẳng qua đeo vào không chỉ chồng cô ta không thoải mái, ngay cả cô ta cũng không thích, sau này dứt khoát không cần.
Dù sao điều kiện của hai bọn họ cũng tạm, có thì sinh, mẹ chồng rảnh rỗi cũng có thể chăm sóc đứa bé.
Hoắc Cảnh Xuyên nói cảm ơn, sau đó cho đồ vào trong túi, nộp tiền rồi chạy lấy người.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng không đi thẳng về nhà, mà đi tới chợ đen, khi đi ra trong tay xách một túi đồ.
Hoắc Cảnh Xuyên còn đến hợp tác xã mua bán, bảo người bán hàng bán nửa cân bánh phục linh và kẹo sữa thỏ trắng, mua mấy cái bánh bao thịt ở Tiệm Cơm Quốc Doanh xong mới trở về.
Nhưng mà không phải ngồi xe trong đội, mà đạp xe, xe đạp của Lục Hướng Noãn ở nông thôn đã đưa tới, Hoắc Cảnh Xuyên mới đi lấy trở về.
Lục Hướng Noãn nhân buổi sáng lên núi hái thuốc, lấy con gà cô bắt được lần trước trên núi trong không gian ra, tìm dây thừng buộc chặt hai chân và cánh của nó.
Ngay sau đó cô ném vào giỏ tre cõng sau lưng, bên trên còn có thảo dược cô hái.
Để phòng ngộ nhỡ, Lục Hướng Noãn lập tức cõng đồ xuống núi.
Chẳng qua trên đường trở về, Lục Hướng Noãn vừa vặn gặp Trương Huệ Trân đang dẫn con chơi đùa ở cửa.