Vương Cẩu Thặng còn chưa thoát khỏi bóng ma bị đánh lần trước, cho nên khi thấy Lục Hướng Noãn cả người cậu bé run lẩy bẩy trốn phía sau Trương Huệ Trân.
Sợ cô lại tát mình một cái.
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, ánh mắt Trương Huệ Trân tràn ngập thù hận nhìn về phía Lục Hướng Noãn.
Mình bị đánh thành dáng vẻ như quỷ như vậy, đều tại hồ ly tinh này, còn bồi thường cho Vương gia 10 tệ, quả thực là cắt thịt cô ta.
Nghĩ tới đây Trương Huệ Trân không bình tĩnh nổi, cô ta muốn tiến lên cào nát gương mặt câu dẫn người ta loạn lên kia.
Đến lúc đó không có gương mặt này, cô ta xem Hoắc Cảnh Xuyên còn bảo vệ cô kiểu gì.
Chẳng qua nghĩ tới chồng mình nói mấy lời tàn nhẫn, nắm đấm mới giơ lên của Trương Huệ Trân lại hạ xuống, ngay sau đó nhổ nước bọt với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn cũng không thèm để ý, nương theo túi áo yểm hộ, lấy một lọ bột phấn trong không gian ra, sau đó lặng yên không tiếng động vẩy lên người Trương Huệ Trân.
Ngay sau đó cô lập tức rời đi.
Bột phấn Lục Hướng Noãn mới ném lên người Trương Huệ Trân cũng là Hứa Nhạc nghiên cứu ra, khác với thuốc biến xấu chính là độc tính của thuốc này rất mạnh, chu kỳ dài, phát tác lên có thể khiến người ta ngứa đến mức hoài nghi nhân sinh, ước gì có thể cào nát người.
Nhưng mà không có thuốc giải, chỉ có thể đợi một hai năm sau dược hiệu dần biến mất.
Đây cũng coi như là trả thù của Lục Hướng Noãn, ai bảo con người cô vẫn luôn mang thù.
Hơn nữa ánh mắt của Trương Huệ Trân vừa rồi thoạt nhìn có thể ăn mình, loại người không có lòng hối cải thì không cần phải thủ hạ lưu tình.
Loại người như vậy muốn thu thập thì thu thập hoàn toàn một chút, nếu không cô ta giống như rắn độc ẩn nấp ở chỗ tối, không cẩn thận cho bạn một đòn trí mạng.
Trương Huệ Trân về đến nhà, mới đặt đứa bé xuống thì cảm thấy toàn thân ngứa không chịu nổi, dùng tay cào cũng không hết ngứa.
Không chỉ cô ta, ngay cả Vương Cẩu Thặng cũng khóc lóc ầm ĩ kêu ngứa.
Trương Huệ Trân không có biện pháp, chỉ có thể vươn tay gãi ngứa cho cậu bé, nhưng cho dù như vậy Vương Cẩu Thặng vẫn kêu to ngứa ngứa.
Bà Vương ra ngoài hái rau trở về mới thấy người cháu nội mình đỏ rực, đến gần nhìn phát hiện trên người đều là mụn đỏ rậm rạp.
Có chỗ bị cào rách, đang chảy máu.
Bà Vương đau lòng cởi giày ra muốn đánh Trương Huệ Trân, nhưng không ngờ khi Trương Huệ Trân ngẩng đầu, khiến bà Vương sợ tới mức trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Trương Huệ Trân vốn đã xấu, cộng thêm mặt đầy vết bị cào rách, khỏi phải nói đáng sợ cỡ nào, giống y như quỷ tới đòi mạng.
“Mặt con làm sao thế? Còn có trên người con nữa? Sao lại có nhiều mụn như vậy?” Bà Vương sợ bị lây bệnh, nhanh chóng cách Trương Huệ Trân xa một chút, nhưng trong lòng lại ôm chặt cháu trai bảo bối Vương Cẩu Thặng của bà ta.
“Mẹ, con ngứa quá.” Khi Trương Huệ Trân nói chuyện, còn không quên vươn tay cào.
“Bà nội, cháu ngứa, cháu ngứa quá.” Vương Cẩu Thặng cũng đau đớn kêu thảm thiết.
“Cẩu Thặng, đừng gãi, bây giờ bà nội dẫn cháu đi khám bác sĩ.” Bà Vương nói xong, thì ôm Cẩu Thặng đến phòng y tế trong đội.
Mà Trương Huệ Trân cũng theo sát phía sau.
Trương Anh Anh bị Trương Huệ Trân và Vương Cẩu Thặng dọa sợ tới mức ngồi xổm trên đất nôn ra, thực sự là hai người như vậy khiến người ta nhìn mà buồn nôn.
Nhưng nôn xong vẫn phải đứng dậy khám bệnh cho hai người, nhưng mà khám một lúc lâu cũng không tìm ra được nguyên nhân bệnh, cuối cùng Trương Anh Anh chỉ có thể kiến nghị bọn họ tới bệnh viện lớn khám.
Bên kia Lục Hướng Noãn lẩm nhẩm hát, đạp xe, cõng giỏ tre thảnh thơi về nhà, đẩy cửa ra thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên đang ở trong sân giết gà.
Lục Hướng Noãn cảm thấy hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên rất không bình thường, nhưng mà tình hình hiện giờ không cho phép cô nghĩ quá nhiều.
Hiện giờ trong đầu cô đều là hai chữ muốn anh.
Lục Hướng Noãn nằm dưới người Hoắc Cảnh Xuyên, ôm chặt lấy anh, miệng không nhịn được rên rỉ, khi cô thực sự không chịu nổi thì trực tiếp há miệng cắn lên bả vai anh.
Giường giống như không chịu nổi gánh nặng, không ngừng vang lên âm thanh kẽo kẹt.
Không biết qua bao lâu, hai người mới dừng lại, mà Lục Hướng Noãn không chịu nổi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng không tốt hơn chỗ nào, cổ, bả vai, khắp nơi đều là dấu cắn của Lục Hướng Noãn để lại, sau lưng cũng là vết cào móng tay của cô, đều chảy máu.
Từng vệt dài, toàn bộ sau lưng không tìm thấy chỗ lành lặn.