Quần áo rơi đầy đất, ngay cả chăn cũng không biết rơi từ khi nào, ga trải giường nhăn nhúm dúm dó cuốn lấy nhau.
Có thể nghĩ tới, trận hỗn chiến của hai người vừa rồi kịch liệt cỡ nào.
Sau khi xong việc Hoắc Cảnh Xuyên ôm chặt Lục Hướng Noãn, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn.
Hoắc Cảnh Xuyên hơi ổn định lại tinh thần một lát, sau đó đứng dậy xuống giường.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn có thể giữ bình tĩnh lại trợn tròn mắt vào lúc này.
Không!
Lúc này sau lưng Hoắc Cảnh Xuyên chợt lạnh, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng lấy đèn pin trong ngăn kéo ra, cẩn thận tìm kiếm trên giường, thậm chí gầm giường anh đều lục hết, nhưng mà vẫn không có.
Thứ kia giống như biến mất không thấy tăm hơi, không thấy.
Hoắc Cảnh Xuyên lẩm bẩm nói: “Sao lại không thấy tăm hơi.”
Âm thanh tìm kiếm của Hoắc Cảnh Xuyên không biết đánh thức Lục Hướng Noãn từ khi nào, Lục Hướng Noãn vừa mở mắt thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên cầm đèn pin trong tay chiếu loạn trên giường, như đang tìm thứ gì đó:
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh tìm gì thế?”
“Không… Không tìm gì… Vợ à, sao em lại tỉnh…” Hoắc Cảnh Xuyên thấy Lục Hướng Noãn tỉnh lại, hiếm khi đại não trống rỗng.
Dù sao loại chuyện này quá mất mặt.
Lục Hướng Noãn còn định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút không khỏe.
Cho nên Lục Hướng Noãn không thể không đuổi Hoắc Cảnh Xuyên ra ngoài trước:
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh đi ra ngoài một lát trước, đợi lát nữa em gọi anh, thì anh vào.”
Cho dù hai người là vợ chồng, sớm đã trần trụi đối diện với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng Lục Hướng Noãn vẫn ngượng ngùng.
Cô da mặt dày cũng chỉ có lúc này là da mặt mỏng.
Hoắc Cảnh Xuyên thu hồi suy nghĩ linh tinh, lập tức quan tâm hỏi: “Vợ à, em làm sao thế?”
Lục Hướng Noãn giả vờ tức giận: “Đừng hỏi nhiều như thế, anh nhanh đi ra ngoài là được.”
“Được rồi, có việc gì em nhớ gọi anh.” Hoắc Cảnh Xuyên kéo quần lên, chẳng qua trước khi rời đi cơ thể lại tìm một vòng quanh giường, kết quả vẫn không tìm được.
Trái tim lập tức trầm xuống.
Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lục Hướng Noãn hít sâu một hơi, chuẩn bị đủ tư tưởng cho mình xong, Lục Hướng Noãn cúi đầu bắt đầu nghiên cứu.
Nhưng mà tầm mắt không thấy được bên trong, thậm chí cô còn không ra tay được, ngay khi cô đang suy nghĩ nên làm gì bây giờ, ngoài cửa truyền tới giọng nói của Hoắc Cảnh Xuyên.
“Vợ à, em có khỏe không?” Hoắc Cảnh Xuyên thấy bên trong vẫn luôn không có động tĩnh, thì hơi nóng lòng.
Lục Hướng Noãn dứt khoát mặc kệ, quyết tâm gọi người ngoài cửa: “Anh vào đi.”
Dù sao hai người đều đã ngủ với nhau, hôm nay cô mặc kệ vậy.
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đẩy cửa đi vào: “Vợ à.”
Lục Hướng Noãn không nói gì, mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn theo phương hướng ngón tay cô chỉ, lập tức kịp phản ứng.
Chẳng trách vừa rồi anh lục tìm rất lâu đều không tìm thấy được.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên ngoại trừ xấu hổ thì có áy náy đối với vợ.
Lục Hướng Noãn thấy Hoắc Cảnh Xuyên ngây ngốc, cũng không nói lời nào, cho rằng anh không muốn làm.
Ngay khi cô muốn đuổi Hoắc Cảnh Xuyên đi, tự mình ra tay, thì không ngờ nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói xin lỗi với mình:
“Vợ à, rất xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
Trên đầu Lục Hướng Noãn có ba dấu chấm hỏi to, nhưng mà rất nhanh cô kịp phản ứng:
“Vì sao phải xin lỗi?”
“Đều là lỗi của anh…”
Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa nói xong, Lục Hướng Noãn đã hiểu ý trong lời nói của anh, lúc này cô đều sắp bùng nổ.
Hiện giờ cô rất muốn ném Hoắc Cảnh Xuyên vào trong nồi dầu chiên.
Nhưng mà việc cấp bách là nhanh chóng giải quyết chuyện này, cho nên Lục Hướng Noãn không lề mề nữa, bảo Hoắc Cảnh Xuyên ở một bên giúp cô.
Lục Hướng Noãn vì thẹn thùng, toàn bộ cơ thể đều có màu hồng nhạt, trên trán, gương mặt nóng bỏng, lúc này cô giống như đặt trên đống lửa nướng chín.
Mỗi giây mỗi phút đều là dày vò đối với Lục Hướng Noãn.
Cũng may, thành công.
Mà lúc này Lục Hướng Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà Lục Hướng Noãn tức tới mức muốn đấm anh.
Không có chuyện gì càng khiến cô xấu hổ hơn chuyện này.
Nếu hôm nay cô không phát hiện ra, vậy ngày mai cô sẽ phải đến bệnh viện, đến lúc đó cô sẽ mất mặt đến mức độ nào.
Chưa tới một ngày, cả đại viện sẽ tràn ngập tin tức màu hồng của hai bọn họ.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì thờ ơ, bởi vì hiện giờ trong đầu anh đều hoàn toàn ở trạng thái nổ tung.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vợ…
Còn chưa đợi anh nghĩ nhiều, máu mũi đã trào ra ào ào.