Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên chảy máu, cũng không rảnh lo tức giận, nhanh chóng cầm lấy giấy vệ sinh ở đầu giường, lau máu mũi cho anh.
Thời buổi này giấy vệ sinh cần phiếu, phiếu Hoắc Cảnh Xuyên được phát mỗi tháng còn chưa đủ cho hai bọn họ dùng, Lục Hướng Noãn vì chuyện này còn chạy đi tìm công nhân xưởng sắt thép gần đây dùng 10 cân thịt heo đổi ít phiếu giấy vệ sinh.
Cô đến hợp tác xã mua bán dùng hết đống phiếu này, tích rất nhiều giấy vệ sinh, hiện giờ trong ngăn tủ ở nhà đều đựng đầy.
Trong không gian của cô có giấy vệ sinh, nhưng chất lượng hơn xa đồ ở niên đại này, cô không dám lấy ra, cho nên chỉ có thể ngầm sử dụng sau lưng Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên đi ra ngoài rửa mặt mới trở về, chẳng qua cả người nóng bừng, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh mà anh mới nhìn thấy.
Anh quăng đi cũng không thể quăng đi được.
“Nói một chút xem, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lục Hướng Noãn lạnh nhạt nhìn lướt qua Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó mở miệng hỏi.
Hoắc Cảnh Xuyên thương lượng với Lục Hướng Noãn: “Vợ à, anh nói em đừng tức giận nhé. Nếu em thực sự không nhịn được tức giận, em cứ lấy anh ra xả giận, đừng không để ý tới anh có được không.”
“Mau nói, nếu không em thực sự tức giận.”
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức nói, chẳng qua giọng nói càng ngày càng nhỏ:
“Đồ là hôm nay anh tới bệnh viện lấy, đây là lần đầu tiên anh dùng, anh cũng không nghĩ tới thứ này sẽ như vậy.
Rõ ràng rất chật, ghìm anh khó chịu, hơn nữa anh đều dựa theo lời bác sĩ dạy sử dụng…”
Lục Hướng Noãn nghe thấy thế thì muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.
Trạng thái bình thường và trạng thái cương cứng đương nhiên là không giống nhau, nhưng mà vẫn xụ mặt nói:
“Vì sao lại nghĩ tới chuyện dùng thứ này?”
Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói: “Anh sợ em mang thai.”
Lục Hướng Noãn nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, thì nhướng mày: “Anh không thích trẻ con sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi nói: “Không thích.”
Câu nói này của Hoắc Cảnh Xuyên nằm ngoài dự đoán của Lục Hướng Noãn, ở niên đại chú trọng nhiều con nhiều phúc này, đây là lần đầu tiên cô nghe nói đàn ông không cần con.
Lục Hướng Noãn nói: “Vì sao không thích?”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn, thật cẩn thận nói: “Bởi vì em không thích, cho nên anh không thích.”
Nghe câu trả lời của Hoắc Cảnh Xuyên, lông mày của Lục Hướng Noãn nhăn lại: “Ai nói với anh em không thích trẻ con?”
Tình cảm của hai người ổn định, có cơ sở kinh tế mà nói, Lục Hướng Noãn không bài xích sinh con.
Nếu thiếu một trong hai điều kiện mà nói, Lục Hướng Noãn sẽ không sinh, đứa bé sinh ra trong gia đình không có tình yêu, sinh ra có lẽ sẽ không hạnh phúc.
Còn cơ sở kinh tế, Lục Hướng Noãn không muốn cô sinh ra là kế thừa bần cùng của mình, như vậy bất công đối với đứa bé.
Giống như cô, sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, toàn bộ tài nguyên trong nhà đều dành cho con trai, nếu có thể lựa chọn, vậy cô tình nguyện không tới trên đời này.
Mà trước mắt cô và Hoắc Cảnh Xuyên có hai thứ này, nhưng mà sinh con vẫn còn quá sớm đối với cô hiện giờ.
Hơn nữa cô và Hoắc Cảnh Xuyên còn trẻ, chuyện có con không vội.
“Vợ à, em thích đứa bé sao?” Không nghĩ tới cảm xúc của Hoắc Cảnh Xuyên lại hơi kích động.
Bởi vì anh vẫn luôn hiểu lầm Lục Hướng Noãn không thích đứa bé, cho nên mới làm loại chuyện này.
Lục Hướng Noãn nói: “Không thể nói thích, nhưng không bài xích, thuận theo tự nhiên là được, có thì đến lúc đó sinh ra là được.”
Hoắc Cảnh Xuyên bị kinh ngạc vui mừng rất lớn này đập trúng, cả người kích động đến mức run rẩy.
Anh vừa định vươn tay ôm Lục Hướng Noãn, thì không ngờ bị Lục Hướng Noãn ghét bỏ đẩy mạnh ra.
“Ai nói với anh em không thích trẻ con, anh nói rõ vấn đề này trước cho em.”
Hoắc Cảnh Xuyên ngượng ngùng nói: “Không có ai nói với anh, anh tự mình đoán.”
“Đoán ư? Anh đúng là giỏi đoán, anh không biết chạy tới hỏi em sao.” Hiện giờ Lục Hướng Noãn rất muốn mở đầu Hoắc Cảnh Xuyên ra, xem bên trong đầu anh chứa những thứ gì.
Hoắc Cảnh Xuyên ấm ức nói: “Anh hỏi, em nói không cần.”
Lục Hướng Noãn từng nói câu gì, từ trước tới nay đều sẽ nhớ rõ rành mạch, cô có thể chắc chắn 100% Hoắc Cảnh Xuyên chưa từng hỏi cô.
“Anh hỏi em khi nào, sao em không biết?”
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Vừa rồi khi ngủ, anh hỏi em nói không cần đứa bé, cho nên anh mới…”
Nghe Hoắc Cảnh Xuyên vừa nói như vậy, Lục Hướng Noãn cũng nhớ tới hình như thực sự có chuyện này, chẳng qua cô không nghe rõ anh nói gì, dựa vào ý thức nói không muốn.