Ngày hôm sau, Lục Hướng Noãn tỉnh lại ăn cơm sáng xong, nhân khoảng thời gian Hoắc Cảnh Xuyên không ở nhà, cô đóng cửa tiến vào không gian.
Lúc trước khi tích trữ hàng hóa, Lục Hướng Noãn vì tiện cho nên phân loại đặt riêng ra, cho nên cô có thể vô cùng chính xác và nhanh chóng tìm được đồ mua ở cửa hàng tiện lợi.
Quả nhiên bên trong có đồ cô cần tìm, bao cao su tràn đầy bảy thùng, ngoại trừ một thùng cỡ nhỏ ra, sáu thùng còn lại đều là cỡ lớn nhất.
Thùng kích cỡ nhỏ không cần nghĩ cũng biết Hoắc Cảnh Xuyên không dùng được, cho nên Lục Hướng Noãn không thèm nhìn, trực tiếp ném nó vào trong góc phủ bụi.
Còn mấy thùng kích cỡ lớn nhất còn lại kia, Lục Hướng Noãn cầm lấy một thùng bất kỳ, mở ra dùng tay đo đạc kích cỡ.
Ừm… Cũng được…
Trong lòng Lục Hướng Noãn thả lỏng, ngay sau đó cô ghét bỏ ném vào trong thùng rác, rồi đến bên linh tuyền lặp lại rửa sạch sẽ tay.
Lục Hướng Noãn nhìn sáu thùng bao cao su cao cỡ người cô ở bên cạnh, cảm thấy mỹ mãn.
Nhiều như vậy, chỉ sợ Hoắc Cảnh Xuyên dùng không hết.
Cho dù một đêm bảy lần, cũng đủ dùng.
Nhưng mà đóng gói của bao cao su vẫn là vấn đề, bao cao su trong không gian của Lục Hướng Noãn đều có nhãn hiệu, đóng gói tương đối mới mẻ độc đáo, liếc mắt một cái nhìn qua là biết không phải đồ ở niên đại này.
Cứ lấy ra dùng như vậy, chắc chắn sẽ khiến Hoắc Cảnh Xuyên hoài nghi.
Vì đánh mất nghi ngờ của Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn tự mình ra tay, xé từng túi ra cho vào trong một cái hộp vô khuẩn.
Lục Hướng Noãn suy xét tới tần suất mỗi tối của Hoắc Cảnh Xuyên, bên trong mỗi hộp cho bốn cái, mà cô chuẩn bị bảy hộp, vừa vặn đủ cho một tuần.
Tuy nhìn có chút không vệ sinh, nhưng sạch sẽ hơn bao cao su giặt đi dùng lại ở niên đại này nhiều.
Lục Hướng Noãn làm xong thì ra khỏi không gian, đợi lần sau tìm cơ hội lại lấy nó ra.
Hai ngày nay eo cô hơi chua xót, cô cần nghỉ ngơi mấy ngày, chỉ có thể tạm thời ấm ức chó săn to Hoắc Cảnh Xuyên vậy.
Họp xong, Vương Chí Cường có biểu cảm như bị táo bón đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên:
“Lão Hoắc, thực ra anh không cần nóng lòng chứng minh mình như vậy đâu, không được chính là không được, anh đừng gây khó dễ cho em dâu.”
Nhìn mà xem, trên cổ bị cắn thành thế nào, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Hôm nay khi mở họp, bao gồm sư trưởng Lưu trong đó, tất cả mọi người đều nhìn cổ anh.
Chỉ sợ mấy ngày nay, lão Hoắc sẽ thành đối tượng bị trêu ghẹo trong đội.
Hoắc Cảnh Xuyên không được tự nhiên kéo cổ mình, ngày hôm qua vì có làm bảo vệ, cho nên anh muốn nhiều hơn thường ngày nhiều.
Không chỉ anh không phanh lại được, ngay cả vợ anh cũng thế.
Dấu cắn trên cổ hôm nay khi anh rời giường đã thấy, nhưng vợ hạ miệng quá tàn nhẫn, đến bây giờ vẫn còn chưa tiêu.
Cho nên mới xuất hiện cảnh tượng bị Vương Chí Cường trêu chọc như thế.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên trầm tư không trả lời, lại một lần nữa chứng thực phỏng đoán trong lòng Vương Chí Cường.
“Lão Hoắc, đừng khổ sở, hai ta ấy à, chính là anh em cùng cảnh ngộ…”
Vương Chí Cường còn chưa nói hết câu, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên nhấc chân đá văng ra:
“Cách tôi xa một chút.”
Vương Chí Cường che lại chân bị đá đau, đau lòng lệ rơi đầy mặt, con bê này không nhìn ra được nỗi khổ tâm của mình chút nào.
Anh ta tức giận.
Hoắc Cảnh Xuyên lười xem Vương Chí Cường “biểu diễn”, khi anh nóng lòng muốn về nhà nấu cơm cho vợ, thì bị Lưu Quốc Diệu gọi lại.
Còn Vương Chí Cường, vừa thấy Lưu Quốc Diệu tới đây, đã sớm rời đi.
“Sư trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lưu Quốc Diệu nhìn dấu cắn chói lọi trên cổ Hoắc Cảnh Xuyên, hắng giọng một cái, ngượng ngùng nói:
“Người trẻ tuổi, tình cảm tốt là chuyện bình thường, nhưng mà… Bình thường phải tiết chế chút, bộ đội là nơi rất nghiêm, lần sau cậu chú ý một chút. Hôm nay tôi không nói gì, nếu lần sau lại tái phạm, cậu viết bản kiểm điểm nộp lên cho tôi.
Đặc biệt là mấy ngày nữa là tiệc tối ăn mừng của đội, đến lúc đó cậu đại biểu cho bộ mặt của sư đoàn 41 quân đoàn 16 chúng ta, đã biết chưa?”
Hoắc Cảnh Xuyên đảm bảo: “Đã rõ.”
Khi nghe Hoắc Cảnh Xuyên đảm bảo xong, Lưu Quốc Diệu lắc đầu, miệng nhịn không được lẩm bẩm nói:
“Vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, đợi tới tuổi này của tôi, chỉ sợ là lòng có lực mà lực không đủ…”
Lưu Quốc Diệu nói xong thì hơi khát nước, ngay sau đó về văn phòng, uống hết bát đầy nước cẩu kỷ.
Thực sự là bất đắc dĩ khi bước vào tuổi trung niên.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên trở về, Lục Hướng Noãn mới cán mì xong, đang chuẩn bị nấu nước dùng.