Hoắc Cảnh Xuyên thấy thế vội nhận xẻng trong tay Lục Hướng Noãn, sau đó đuổi cô ra khỏi phòng bếp, rồi bắt đầu bận việc.
Lục Hướng Noãn cũng tự tại hơn, nhưng mà cũng không nhàn rỗi, cô xoay người đi lạt thảo dược phơi trong sân.
Mãi đến khi ăn cơm, Lục Hướng Noãn mới phát hiện cổ của Hoắc Cảnh Xuyên không thích hợp, bên trên đều là dấu cắn, chỉ trong nháy mắt nghĩ tới điên cuồng của mình tối hôm qua.
Hình như…
Đều là cô cắn…
Cô cắn tàn nhẫn như vậy sao…
Đều thấm máu…
“Hoắc Cảnh Xuyên, cổ anh…”
“Không sao, mau ăn cơm, đợi nguội thì không thể ăn nữa.”
Hoắc Cảnh Xuyên kéo cổ áo vào, muốn che dấu cắn trên cổ, bởi vì anh biết vợ anh da mặt mỏng trong chuyện trên giường.
Nhưng mà cổ áo không đủ cao, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, làm bộ như không có chuyện gì há to miệng ăn mì.
Lục Hướng Noãn thấy anh không muốn nhiều lời, chỉ có thể cầm bát cơm ăn xong trước, sau đó xoay người về phòng cầm lọ nước thuốc ra.
Một tay khác còn cầm mấy cái tăm bông.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rửa bát đũa xong, Lục Hướng Noãn bảo anh ngồi xuống, sau đó cẩn thận bôi thuốc trên cổ cho anh.
“Vợ à, trên người em thơm quá.” Hoắc Cảnh Xuyên nói.
“Thành thật một chút.” Lục Hướng Noãn trừng Hoắc Cảnh Xuyên một cái, sau đó chịu thương chịu khó tiếp tục bôi thuốc cho anh.
Lục Hướng Noãn thuận tiện bảo Hoắc Cảnh Xuyên cởi áo ra, bởi vì cô nhớ tối hôm qua ở dưới loại tình huống này, cô cũng cào lưng anh.
Ra tay cũng rất tàn nhẫn.
“Vợ à, ban ngày ban mặt không tốt lắm đâu, đợi buổi tối…” Kết quả còn chưa nói xong, Hoắc Cảnh Xuyên đã bị Lục Hướng Noãn đấm nhẹ một cái.
Gương mặt của Lục Hướng Noãn vô cùng nghiêm túc nói: “Cởi áo!”
“Cởi thật sao?”
“Ừm.”
Hoắc Cảnh Xuyên không có cách nào chỉ có thể cởi áo ra, trước ngực sau lưng ngoại trừ từng vết sẹo, còn có vết cào.
Không hề bất ngờ, mấy vết cào này là do tay cô, là dấu vết của Lục Hướng Noãn này.
Tuy Lục Hướng Noãn đã sớm thấy vết sẹo trên người Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô vẫn chấn động.
“Vợ à?”
Lục Hướng Noãn bị kéo trở về hiện thực, ổn định tinh thần, sau đó bắt đầu xử lý vết thương cho Hoắc Cảnh Xuyên, chẳng qua động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Xử lý vết cào xong, Lục Hướng Noãn bảo Hoắc Cảnh Xuyên mặc áo vào.
“Hoắc Cảnh Xuyên, cho dù là lúc nào, anh cũng phải bình an trở về.”
Đầu tiên là Hoắc Cảnh Xuyên im lặng một lát, ngay sau đó ôm chặt Lục Hướng Noãn, nhẹ giọng nói bên tai cô:
“Được.”
Anh sẽ sống sót, bởi vì ở nhà còn có cô.
…
Lục Hướng Noãn nghe anh nói chữ được, lập tức an lòng hơn không ít.
Buổi chiều Hoắc Cảnh Xuyên đi huấn luyện, mà Lục Hướng Noãn ở nhà đọc sách y.
Lúc này Trương Cải Liên và Hồ Ái Hương còn có Trình Hiểu Yến xách theo rổ tới tìm Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn phát hiện trong sân có động tĩnh, nhanh chóng cất sách y vào không gian, sau đó chỉnh lại quần áo đi ra cửa.
Hồ Ái Hương hỏi: “Hướng noãn, ba bọn chị muốn đến sau núi dạo một vòng, em có đi không?”
“Các chị ở đây đợi em một lát, em về phòng thay quần áo đã.” Lục Hướng Noãn nói xong, xoay người trở về phòng.
Mà đám Hồ Ái Hương thì ở trong sân đợi Lục Hướng Noãn.
Trương Cải Liên không cẩn thận liếc thấy ít cỏ phơi trong sân, cô ấy tò mò đi qua xem:
“Hướng Noãn phơi cỏ trong sân làm gì thế? Gà này không ăn cỏ khô mà.”
Hồ Ái Hương lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Gần đây trong khoảng thời gian này cô ấy chưa từ bỏ ý định tới bệnh viện mấy chuyến, cơ bản không đến nhà Lục Hướng Noãn lắm, cho nên cô ấy thực sự không biết Lục Hướng Noãn phơi mấy thứ này có ích lợi gì.
Nhưng thực ra Trình Hiểu Yến ở bên cạnh biết một ít, cười giải thích với hai bọn họ:
“Đây không phải là cỏ, đây là dược liệu của em Hướng Noãn.”
“Dược liệu?”
Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên trăm miệng một lời nói.
Ngay sau đó Trương Cải Liên còn nói thêm:
“Đây là lần đầu tiên chị biết mấy thứ này là dược liệu, chị vẫn luôn cho rằng là cỏ dại, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt.
Nhưng mà Hướng Noãn phơi mấy thứ này làm gì, chẳng lẽ Hướng Noãn còn biết khám bệnh.”
Trình Hiểu Yến cười hì hì nói:
“Em Hướng Noãn đúng là biết khám bệnh, khoảng thời gian trước không phải Ái Dân nhà em bị người phụ nữ Trương Huệ Trân làm rách đầu sao? Chính là em Hướng Noãn chữa trị.
Ngày đó nếu không có em Hướng Noãn, hậu quả em không dám nghĩ.”
Chuyện con trai Vương Ái Dân nhà Trình Hiểu Yến bị thương, Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên có nghe chồng mình nói, chẳng qua bọn họ không biết người chữa bệnh cho Vương Ái Dân là Lục Hướng Noãn.