Chuyện này khiến bọn họ sợ hãi, dù sao cả khu đại viện này không tìm thấy được một bác sĩ.
Vừa vặn lúc này Lục Hướng Noãn thay quần áo đi ra, vì tiện cô thay chiếc quần hơi bó sát chút, chân đi đôi giày vải tiện đi đường.
Giày vải là lúc trước cô tới đây tùy quân, đội viên của đại đội Hồng Kỳ tặng cho cô, đi rất thoải mái, gần đây Lục Hướng Noãn lên núi mấy chuyến đều đi nó.
Trương Cải Liên và Hồ Ái Hương động tác nhất trí cùng nhìn về phía Lục Hướng Noãn.
“Hướng Noãn, em biết khám bệnh à?” Trương Cải Liên là người luôn không che giấu chuyện gì trong lòng, cho nên hỏi thẳng ra.
Lục Hướng Noãn gật đầu, khiêm tốn nói: “Biết một chút, nhưng không biết nhiều lắm.”
Trương Cải Liên nói:
“Biết một chút cũng là biết, đừng khiêm tốn, chị nghe nói gần đây bên phòng y tế thiếu bác sĩ, em có muốn thử không. Em muốn thử mà nói, chị bảo chồng chị chào hỏi một tiếng.”
Cô ấy thích Lục Hướng Noãn mới nói như vậy, nếu đổi thành người khác, cô ấy mới lười nhọc lòng.
Chủ yếu là Lục Hướng Noãn trông quá xinh đẹp, Trương Cải Liên sống nhiều năm như vậy chưa từng thấy cô gái nào đẹp như thế.
Nếu là do mình sinh thì tốt quá, đi đâu cũng khoe khoang.
Hồ Ái Hương cũng biết công việc mà Trương Cải Liên nói, cô ấy suy nghĩ một lát, phát hiện thực sự rất thích hợp với Lục Hướng Noãn, công việc nhẹ nhàng thì không nói, một tháng còn 35 tệ tiền lương.
Đại viện bọn họ có rất nhiều người muốn đi, nhưng mà không có bản lĩnh đó, cho tới bây giờ đều chưa tìm được người.
Cho nên Hồ Ái Hương cũng ở bên cạnh khuyên cô suy xét một lát, dù sao công việc là công việc tốt, đi làm kiếm tiền tốt hơn là ở nhà mỗi ngày không làm gì.
Lục Hướng Noãn biết ý tốt của bọn họ, nhưng mà uyển chuyển từ chối.
Hiện giờ vất vả lắm mới tự do kinh tế, trong lòng cô ngàn vạn lần không muốn đi làm.
Nhưng mà chuyện này không có ý nghĩa cô từ bỏ sự nghiệp học y, nếu có thể mà nói, cô vẫn muốn cống hiến một phần sức lực của mình cho sự nghiệp chữa bệnh của Hoa Quốc.
Người Hoa Quốc giống như trời sinh có lòng yêu nước cháy bỏng, cô sinh ra ở Hoa Quốc, lớn lên ở Hoa Quốc, Hoa Quốc chính là gốc rễ của cô, cô chính là người Hoa Quốc, cô hi vọng Hoa Quốc phồn vinh hưng thịnh, quốc phú dân cường.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn còn suy xét một chút chính là, với năng lực của Hoắc Cảnh Xuyên, sẽ không dừng bước ở vị trí đoàn trưởng, chắc chắn còn bò lên trên.
Mà cô thân là vợ của Hoắc Cảnh Xuyên, vậy thì càng không thể dừng bước, nếu cứ thế mà nói như vậy tất sẽ xuất hiện vết nứt trong tình cảm.
Lục Hướng Noãn không muốn đi bước này, mà cô cũng không muốn dựa vào đàn ông mà sống, cho nên từ giờ trở đi, mỗi khi cô đi một bước đều có suy tính của mình.
Sống lại một đời, luôn phải làm chút gì đó, mới không làm thất vọng kỳ ngộ trọng sinh này.
Thấy Lục Hướng Noãn từ chối, đám Trương Cải Liên chỉ cảm thấy trong lòng tiếc hận, nhưng mà không tiếp tục khuyên nhủ, dù sao mỗi người đều có ý nghĩ khác nhau.
Mà trùng hợp là lúc này, Vương Chí Cường cũng nói với Hoắc Cảnh Xuyên chuyện này.
Vương Chí Cường nhìn thấy kỹ thuật băng bó của Lục Hướng Noãn xong, càng nghĩ càng cảm thấy được.
Lần này trong đội xây dựng phòng y tế là phục vụ cho người nhà của quân nhân, mà trùng hợp là Lục Hướng Noãn am hiểu phụ khoa, giống như chức vị này là chuyên dành cho cô.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy thế, không lập tức đồng ý: “Tôi sẽ trở về nói chuyện với vợ, nhưng mà anh đừng ôm hi vọng quá lớn.”
Vợ anh không thích gò bó, thích tự do.
Thực ra Hoắc Cảnh Xuyên không muốn cô đi làm, chủ yếu là sợ cô mệt, hơn nữa tiền lương của anh cũng đủ nuôi sống hai bọn họ.
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên cũng vô cùng tôn trọng lựa chọn của Lục Hướng Noãn.
Vương Chí Cường nói: “Được, có tin tức thì nói với tôi, đến lúc đó tôi báo cho sư trưởng một tiếng.”
Trùng hợp là khi hai người nói chuyện, Lưu Quốc Diệu đi ngang qua: “Hai người đang lén lút nói chuyện gì thế?”
Vương Chí Cường nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên, ngay sau đó nói chuyện hai người mới nói ra, bao gồm chuyện Lục Hướng Noãn am hiểu phụ khoa.
Lưu Quốc Diệu nghe thấy thế trong lòng xao động, nhưng mà không biểu hiện ra ngoài, anh ta nhìn Hoắc Cảnh Xuyên nói:
“Nếu là hạt giống tốt, vậy đoàn trưởng Hoắc trở về phải nói chuyện hẳn hoi, cần phải khiến vợ cậu đồng ý. Nếu có khó khăn gì, cậu tới đây tìm tôi, tôi sẽ giải quyết.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe tai trái ra tai phải gật đầu, vợ anh không thích làm chuyện gì, người nào cũng không cưỡng ép được cô.
Bên này đám Lục Hướng Noãn vào núi, mới đi không bao lâu, Lục Hướng Noãn phát hiện một mảng rộng rau khúc, cô nhanh chóng gọi ba người tới.
Tuy rau khúc rất đắng, nhưng mà bọc bột mì hấp ăn cũng rất ngon, còn có giá trị làm thuốc rất lớn.