“Trong đội có văn bản quy định rõ ràng, nếu dựa theo phân chia, chúng ta chỉ có thể ở nhà ngang. Anh cảm thấy nhà ngang cách âm không tốt, hơn nữa cảm giác ở thoải mái quá kém, anh không thích, cho nên tự chủ trương dùng khen thưởng của hai nhiệm vụ trước bàn bạc với sư trưởng.”
Thực ra Hoắc Cảnh Xuyên còn có việc chưa nói, đó chính là sau này anh cơ bản khó mà thăng chức, tuy sư trưởng không nói rõ nhưng anh biết.
Bởi vì bối cảnh gia đình của vợ anh còn đó, thẩm tra chính trị rõ ràng.
Có bối cảnh từng ra nước ngoài, ở trong niên đại rung chuyển bất an này là một tai họa ngầm, anh có thể ở lại bộ đội kết hôn với vợ đã rất may mắn, chuyện này sư trưởng đã giúp anh rất nhiều.
Chỉ có thể đợi đến ngày nào đó, lại cảm ơn sư trưởng.
Lục Hướng Noãn nghe anh nghiêm túc nói dối, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh cảm thấy em thoạt nhìn rất dễ lừa ư?”
“Vợ à, anh…” Đoạn sau đó, Hoắc Cảnh Xuyên không biết nên nói thế nào.
“Em không phải đứa bé ba tuổi, lần sau gặp phải chuyện như thế, nhớ rõ nói với em.” Một câu của Lục Hướng Noãn cho qua chuyện ngày hôm nay.
Anh gạt không nói ra, chuyện tới bây giờ Lục Hướng Noãn cũng đoán được một chút, bởi vì thân phận của cô đúng là đặc biệt.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng không muốn vì mình mà cắt đứt tiền đồ của Hoắc Cảnh Xuyên.
Cô có thể nhìn ra được, Hoắc Cảnh Xuyên thích nơi này.
Cho nên cô muốn giúp anh ở lại nơi này, ít nhất mình không còn là chướng ngại vật trong sự nghiệp của anh.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vợ à, cảm ơn em.”
Cảm ơn em, đã đi đến bên cạnh anh.
Hiếm khi Lục Hướng Noãn không mơ thấy ác mộng như tối hôm qua, cho nên hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên không xin nghỉ ở nhà với cô, mà sau khi ăn cơm sáng xong, anh đặc biệt đến nhà Vương Chí Cường một chuyến.
Trình Hiểu Yến nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi tới, trái tim đập nhanh hơn, còn không đợi anh mở miệng, Trình Hiểu Yến đã khai trước:
“Đoàn trưởng Hoắc, đều là lỗi của tôi, tôi thực sự có lỗi với anh.”
Nói xong Trình Hiểu Yến còn khom lưng với Hoắc Cảnh Xuyên, chẳng qua bị Hoắc Cảnh Xuyên né tránh.
Mà Vương Chí Cường đang ăn cơm thấy Hoắc Cảnh Xuyên tới đây, nhanh chóng đặt đũa xuống, chắn trước mặt vợ cười hì hì nói:
“Lão Hoắc, ăn cơm chưa? Chưa ăn mà nói thì đi vào ăn đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên lười để ý tới Vương Chí Cường, trực tiếp xuyên qua anh ta nhìn về phía Trình Hiểu Yến:
“Chị dâu, hôm nay chị có việc gì không, nếu không có việc gì thì em muốn mời chị đến nhà em ngồi một lát, nói chuyện với vợ em.”
Vừa nghe là vì chuyện này, không chỉ Trình Hiểu Yến thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay cả Vương Chí Cường cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trình Hiểu Yến lập tức đồng ý: “Được, lát nữa chị thu dọn xong sẽ qua.”
“Cảm ơn chị dâu.”
Trình Hiểu Yến hỏi: “Nói cảm ơn gì chứ, em Hướng Noãn đã đỡ hơn chưa?”
Hoắc Cảnh Xuyên đáp: “Khá hơn nhiều rồi.”
Trước khi đi, Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Vương Ái Dân đang há to miệng ăn cháo, ma xui quỷ khiến nói thêm một câu:
“Chị dâu, khi đi dẫn cậu nhóc này đi cùng đi.”
Như vậy có đứa nhóc này ở đây, có lẽ vợ anh sẽ vui vẻ hơn nhiều.
“Được.” Trình Hiểu Yến lập tức đồng ý.
Khi Vương Ái Dân biết mình có thể đi tìm dì xinh đẹp chơi, khỏi phải nói vui sướng cỡ nào, nắm lấy ống quần của Trình Hiểu Yến muốn đi.
Hoàn toàn không màng bát đũa trong nhà còn chưa rửa, cuối cùng bị Trình Hiểu Yến mắng một trận, mới miễn cưỡng thành thật một chút.
Nhưng mà không thành thật quá lâu.
Vương Ái Dân đứng trước gương, nhìn đông nhìn tây một lát, còn không quên hỏi Vương Ái Quốc đang đọc sách ở bên cạnh:
“Anh trai, em có đáng yêu không?”
Vương Ái Quốc gật đầu: “Đáng yêu.”
Vương Ái Dân cười hì hì nói: “Em cũng cảm thấy thế, dì xinh đẹp nhìn thấy em chắc chắn sẽ vui vẻ.”
Vương Ái Quốc nhìn em trai tự luyến như thế, không nhịn được cười to.
Trình Hiểu Yến dọn dẹp nhà cửa xong, thì dẫn Vương Ái Dân đi tìm Lục Hướng Noãn, tay còn xách rau nhà mình trồng.
Trình Hiểu Yến biết con trai nhà mình có đức hạnh gì, cho nên trước khi đi đã cảnh cáo cậu bé, sau khi tới không thể ầm ĩ, nếu không sau này không dẫn cậu bé đi theo.
Vừa nghe sau này không cho cậu bé đi theo, Vương Ái Dân lập tức đảm bảo với Trình Hiểu Yến, mình nhất định sẽ ngoan ngoãn, đảm bảo không gây thêm phiền phức.
Lúc này Trình Hiểu Yến mới yên tâm, một lớn một nhỏ nắm tay đi qua.
Khi Trình Hiểu Yến và Vương Ái Dân đến, Lục Hướng Noãn đang ở trong bếp rửa sơn tra mang từ trên núi về hai ngày trước, cô sợ để lâu đồ sẽ hỏng.