Mà cách ăn sơn tra này, Lục Hướng Noãn cũng đã nghĩ kỹ, một nửa dùng để làm hồ lô ngào đường, sơn tra còn dư lại thì làm thành bánh sơn tra chua chua ngọt ngọt.
Không đợi Lục Hướng Noãn mở miệng, Trình Hiểu Yến đã xắn tay áo ngồi xổm trên đất rửa giúp cô.
Còn Vương Ái Dân thì cũng học theo, ngồi xổm xuống giúp đỡ, chẳng qua tay còn chưa chạm vào nước, đã bị Lục Hướng Noãn ôm lên.
“Dì xinh đẹp.” Vương Ái Dân phát hiện mình được dì xinh đẹp ôm, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào, cười đôi mắt đã sắp không tìm thấy.
“Dì lấy đồ ăn cho cháu.” Lục Hướng Noãn nói xong thì về phòng mở túi bánh phục linh Trình Hiểu Yến mang đến hôm qua ra, đưa cho Vương Ái Dân một miếng.
Cô lại cầm ít kẹo trái cây mua ở hợp tác xã mua bán đưa cho Vương Ái Dân.
Chẳng qua Vương Ái Dân sống chết không chịu nhận, cậu bé giơ bánh phục linh đang ăn trong tay lên, nói với Lục Hướng Noãn:
“Dì… Đủ rồi ạ… Không cần nữa đâu…”
Lục Hướng Noãn nắm chặt kẹo trong tay lắc lư trước mắt Vương Ái Dân, trong giọng nói có chút dụ hoặc:
“Thực sự không ăn à? Không cần mà nói, dì cất đi nhé.”
Vương Ái Dân nhìn kẹo màu sắc rực rỡ, nuốt nước bọt theo bản năng, nhưng nghĩ tới những lời mẹ nói trước khi đến, cậu bé kiên định gật đầu:
“Dì… Không ăn ạ…”
Cậu bé phải làm đứa bé nghe lời.
Lục Hướng Noãn bị cậu bé chọc cười, chỉ thấy cô nhét hết kẹo trái cây trong tay vào túi Vương Ái Dân:
“Con mèo nhỏ tham ăn, cầm đi, dì cho, mẹ biết sẽ không mắng cháu. Nếu cháu không nhận, dì sẽ tức giận.”
Vừa nghe dì xinh đẹp sẽ tức giận, Vương Ái Dân nhanh chóng nhận lấy kéo trong túi, sau đó nắm lấy ống quần của cô non nớt nói:
“Cảm ơn dì…”
“Như vậy mới đúng chứ.” Ngay sau đó Lục Hướng Noãn nắm tay Vương Ái Dân đi đến phòng bếp.
Trình Hiểu Yến nhìn thấy Vương Ái Dân cầm bánh phục linh trong tay, trong túi còn phình to, thì đoán được là Lục Hướng Noãn cho đồ ăn, bất đắc dĩ nói:
“Em dâu, em đừng chiều thằng bé, lần sau không thể làm như vậy, mấy thứ tốt như thế cho đứa nhóc thối này ăn đúng là uổng phí.”
Thời buổi này ăn cơm no còn khó khăn, càng khỏi phải nói bánh phục linh trong tay con trai.
Trình Hiểu Yến rất áy náy, dù sao đồ trong tay con trai là em Hướng Noãn moi từ miệng mình ra.
Vì thế cô ấy âm thầm hạ quyết tâm, lần sau tới đây nhất định không thể dẫn theo đứa bé.
Còn lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, Ái Dân là đoàn trưởng Hoắc tự mình điểm danh đưa tới.
“Ăn vào bụng thì không tính là phí.” Lục Hướng Noãn nói xong thì ngồi xổm xuống rửa sơn tra tiếp.
Còn Vương Ái Dân thì bị Trình Hiểu Yến tống cổ đuổi đến sân chơi, chủ yếu là sợ cậu bé ở phòng bếp quấy rối, phá đồ gì đó.
Trình Hiểu Yến nhìn Lục Hướng Noãn lấy đũa đẩy hạt sơn tra ra, mình cũng ra dáng ra hình học cô cầm đũa làm:
“Hướng Noãn, sơn tra này em định làm gì thế?”
Lục Hướng Noãn nói: “Làm bánh sơn tra và kẹo hồ lô.”
Kẹo hồ lô, Trình Hiểu Yến thực sự biết làm, nhưng số lần cô ấy làm cộng lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là món này quá phí đường.
Đối với người một đồng tiền ước gì có thể bẻ thành tám cánh hoa để tiêu như Trình Hiểu Yến mà nói thì luyến tiếc.
Chẳng qua bánh sơn tra là gì?
Đây là lần đầu tiên Trình Hiểu Yến nghe nói sơn tra còn có thể làm điểm tâm, nhưng mà cô ấy nhìn Lục Hướng Noãn như dự liệu trước, nên tạm thời kìm nén tò mò.
Lát nữa là cô ấy sẽ biết được bánh sơn tra này trông như thế nào.
Sơn tra nhiều, chỉ riêng lấy hạt Lục Hướng Noãn và Trình Hiểu Yến làm mất hơn nửa tiếng, khiến tay hai bọn họ đều đau.
Suy xét đến làm bánh sơn tra là công trình lớn, trong nhà còn có đứa nhỏ, Lục Hướng Noãn chỉ có thể gác lại một bên, sau đó ra tay làm kẹo hồ lô.
Còn xiên tre, trong nhà có, là lúc trước khi Hoắc Cảnh Xuyên làm khay, Lục Hướng Noãn đặc biệt bảo anh làm cho mình.
Lục Hướng Noãn ngào đường, Trình Hiểu Yến ngồi bên cạnh xiên sơn tra, một xiên có sáu quả sơn tra.
Chẳng qua khi Lục Hướng Noãn đảo đường phèn trong nồi, Trình Hiểu Yến ở bên cạnh nhìn đau lòng muốn chết.
Hơn nửa lọ đường trắng chỉ trong nháy mắt đổ vào trong, cho dù Hàn Nghiên Nghiên có tiền nhất trong đại viện bọn họ cũng không nỡ dùng như thế.
Trình Hiểu Yến vừa định mở miệng khuyên hai câu, kết quả khi thấy gương mặt quá xinh đẹp của Lục Hướng Noãn, cô ấy lập tức nuốt những lời mình muốn nói trở về.
Em Hướng Noãn xinh đẹp như vậy, lãng phí thì lãng phí đi, đoàn trưởng Hoắc người ta còn chưa nói gì mà, người ngoài như mình không có tư cách nói.
Nhưng mà trong lòng Trình Hiểu Yến hạ quyết tâm, đợi buổi chiều tới đây, phải mang vại đường chưa ăn hết nhà mình tới.
Lực chú ý của Lục Hướng Noãn tập trung cao độ, vẫn luôn chú ý tới biến hóa trong nồi.