Nhưng thực ra Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến nghe xong thì trợn trừng mắt với Đoạn Tiểu Vi, không biết xấu hổ quấn lấy người đàn ông đã kết hôn như vậy.
Như vậy gọi là gì, gọi là không biết xấu hổ, bại hoại không khí của xã hội, nếu truyền chuyện này ra, thực sự làm mất mặt khu đại viện bọn họ.
Đoạn Tiểu Vi thấy Hoắc Cảnh Xuyên không nói lời nào, cô ta sốt ruột đến mức dậm chân, giọng nói hơi bất mãn:
“Hoắc Cảnh Xuyên, em nói em cũng bị thương, anh không nghe thấy sao?”
“Cô bị thương liên quan gì tới tôi.” Khi Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện, đôi mắt khinh thường nhìn cô ta, sau đó lại quay đầu vội vã giải thích với Lục Hướng Noãn mình không có quan hệ gì với Đoạn Tiểu Vi.
Không có chút quan hệ nào.
Biểu cảm ghét bỏ đó giống như Đoạn Tiểu Vi là ruồi bọ trong hố phân, tránh còn không kịp.
Thấy con gái đã sắp khóc ra, Lý Tiểu Điệp đau lòng ôm con gái vào lòng, gương mặt xanh mét nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
“Đoàn trưởng Hoắc, con gái tôi bị vợ cậu đánh thành ra như vậy, tôi làm mẹ đòi lại công bằng không quá phận đúng không?”
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên là người không dựa theo lẽ thường, vừa nghe đến đây, vậy mà xoay người hỏi:
“Tay có đau không? Lần sau lại có loại chuyện như vậy, đợi anh trở về lại nói.”
Không có chỉ trích, chỉ có thiên vị và quan tâm, Lục Hướng Noãn nhìn anh trong mắt đều chỉ có mình, cười nói:
“Đúng là hơi đau, lần sau sẽ giao chuyện này cho anh xử lý.”
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đồng ý: “Ừm.”
Anh là người đàn ông của cô, nên khởi động một vùng trời cho cô.
Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến ở bên cạnh nhìn hai vợ chồng tình cảm tốt như thế, khỏi phải nói hâm mộ cỡ nào.
Phụ nữ ấy à, kết hôn còn không phải là vì muốn tìm người biết nóng biết lạnh đặt mình trong lòng yêu thương sao, rõ ràng Hoắc Cảnh Xuyên là người đó.
Nhưng mà bọn họ cũng biết, những lời này của Hoắc Cảnh Xuyên, không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa đối với hai mẹ con Lý Tiểu Điệp.
Không thấy được ánh mắt của hai mẹ con nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn có thể phun ra lửa giận sao, trái tim lập tức như bị ai đó bóp chặt.
Lý Tiểu Điệp hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên sẽ nói như vậy, dù sao mình là phu nhân của sư trưởng, đi đến đâu người khác cũng phải cho bà ta ba phần mặt mũi.
Hiện giò Hoắc Cảnh Xuyên dám nói với mình như vậy, sao trong lòng bà ta có thể không tức giận.
Lý Tiểu Điệp híp mắt nửa uy hiếp nói:
“Đoàn trưởng Hoắc, cậu không phân rõ thị phi như vậy? Hiện giờ là con gái tôi bị thương, làm phiền cậu làm rõ tình hình, hay là cậu muốn rời khỏi nơi này.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy thế, không có chút sợ hãi nào, chỉ thấy khóe miệng anh nhếch lên chút cười nhạo:
“Là các người vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi, tới tìm vợ tôi gây phiền phức, làm hại vợ tôi chịu kinh hãi. Khoản nợ này, vừa vặn có thể tính toán một chút.”
Vương Chí Cường thở hổn hển chạy tới, phát hiện hai bên không ra tay, trong lòng ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không thấy máu, chuyện này dễ giải quyết.
Vương Chí Cường vừa định mở miệng điều hòa từ giữa, kết quả Lý Tiểu Điệp ở một bên phát hiện ý đồ của anh ta, bị Hoắc Cảnh Xuyên làm cho tức tới mức không nói nên lời nên bà ta xả giận lên người Vương Chí Cường:
“Cút sang một bên, chuyện này không phải chuyện của cậu.”
Vương Chí Cường, giận.
Trình Hiểu Yến đứng bên cạnh nhìn ra được chồng mình tức giận, nhanh chóng tiến lên kéo góc áo của anh ta kéo sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Không đáng tức giận với bà ta, chuyện của đoàn trưởng Hoắc và em dâu mới là quan trọng nhất.”
Nếu không phải sợ sau này Vương Chí Cường khó lăn lộn ở bộ đội, với tính cách nóng nảy của Trình Hiểu Yến, đã sớm mắng chửi.
Đúng là quan lớn hơn một bậc đè chết người, lúc này còn không phải chỉ lớn hơn một cấp.
“Ừm.” Vương Chí Cường tức tới mức sắp bùng nổ lập tức kìm nén lửa giận xuống, sau đó nhìn chằm chằm hai người trước mặt không chớp mắt.
Sợ Hoắc Cảnh Xuyên xúc động, một quyền đập lên gương mặt đáng ghét của Lý Tiểu Điệp, như vậy cho dù sư trưởng Lưu tới cũng không cứu được anh.
Lý Tiểu Điệp nói: “Đoàn trưởng Hoắc, cậu thực sự không sợ sao?”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên nói:
“Sợ ư? Sợ cái gì? Hoắc Cảnh Xuyên tôi đi thẳng ngồi ngay, còn bà nói vợ tôi đánh cô ta, ai thấy?”
“Vậy cậu đợi đó cho tôi.” Lý Tiểu Điệp nói lời tàn nhẫn xong, thì muốn kéo Đoạn Tiểu Vi đi khám bệnh, dù sao trên mặt có vết thương.