Dù sao con gái thích cái đẹp, còn là trụ cột của đoàn văn công, trên mặt không thể xảy ra chuyện.
Nhưng mà Đoạn Tiểu Vi lại hất tay Lý Tiểu Điệp trên người mình ra, sau đó lao tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên:
“Hoắc Cảnh Xuyên, bây giờ anh ly hôn với cô ta.”
Cô ta vừa nói như thế tất cả mọi người an tĩnh lại, đặc biệt là đám Trình Hiểu Yến vây quanh một bên, ánh mắt nhìn Đoạn Tiểu Vi như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.
Người này, đầu óc có bệnh đúng không?
Còn bệnh không nhẹ, nếu không sao có thể nói mấy lời bắt vợ chồng son người ta ly hôn?
Cô ta lại không phải cha mẹ của người ta.
Vương Chí Cường thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, phát triển theo phương hướng mất khống chế, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng Lưu Quốc Diệu mau tới.
“Cút.” Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng nói một chữ này.
Muốn anh tách ra với Lục Hướng Noãn, trừ phi bước qua thi thể anh, nếu không đời này Lục Hướng Noãn chỉ có thể là của mình anh.
Đoạn Tiểu Vi gần như hỏng mất quát: “Hoắc Cảnh Xuyên, em hỏi lại anh lần cuối cùng, anh có ly hôn hay không.”
Cô ta không biết chính là dáng vẻ vì không có được tình yêu mà nổi điên này của cô ta, đặc biệt như là người đàn bà đanh đá, không chỉ không dấy nổi lòng đồng tình của Hoắc Cảnh Xuyên, còn đẩy anh ra xa hơn.
Lý Tiểu Điệp nhìn thấy con gái như vậy, đau lòng muốn ném Hoắc Cảnh Xuyên vào nồi dầu chiên:
“Con gái, đừng như vậy, chúng ta về nhà đi.”
Đoạn Tiểu Vi lùi về sau hai bước nói: “Mẹ đừng tới gần con, mẹ mà tới gần con thêm chút nữa, con sẽ tự tử cho mẹ xem.”
Lý Tiểu Điệp bị lời nói của Đoạn Tiểu Vi dọa sợ, đôi mắt rưng rưng: “Con gái, mẹ không nhúc nhích, không nhúc nhích.”
Mà những người khác cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, nhanh chóng khuyên nhủ Đoạn Tiểu Vi, sợ cô ta làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch, dù sao mạng người quan trọng.
Nhưng mà hiện giờ trong đầu Đoạn Tiểu Vi đều là Hoắc Cảnh Xuyên căn bản không nghe lọt, còn bảo đám Trình Hiểu Yến câm miệng.
Hàng xóm gần đó nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, nhưng mà người nào cũng không dám tiến lên trước, sợ gây họa vào người.
Một người là con gái nhà sư trưởng, một người là đoàn trưởng tiềm lực vô hạn được bên trên coi trọng, người nào cũng không thể trêu vào.
Đoạn Tiểu Vi thấy Hoắc Cảnh Xuyên thờ ơ như thế, đã mất đi lý trí: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh có ly hôn không, nếu anh không ly hôn em sẽ tự tử cho anh xem.”
Lý Tiểu Điệp nghe thấy những lời này của con gái, cũng nhanh chóng uy hiếp: “Hoắc Cảnh Xuyên, tốt nhất là cậu đồng ý cho tôi, nếu con gái tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ không để yên cho cậu.”
Đám Vương Chí Cường đều lộ vẻ đồng tình nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, xem anh lựa chọn thế nào, nhưng mà trong lòng đã mắng chửi hai mẹ con Lý Tiểu Điệp.
Nếu không ly hôn, nếu Đoạn Tiểu Vi thực sự tự tử, có lẽ kiếp sống của Hoắc Cảnh Xuyên ở bộ đội sẽ kết thúc như vậy.
Ly hôn mà nói có lẽ Hoắc Cảnh Xuyên sẽ sống không bằng chết, dù sao Lục Hướng Noãn là tính mạng của anh.
Rất rõ ràng Hoắc Cảnh Xuyên cũng hiểu, anh quay đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn:
“Vợ à, nếu anh cởi bộ quần áo này, em có ghét bỏ anh không?”
Ánh mắt Lục Hướng Noãn kiên định nhìn Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Em thích là con người anh, mà không phải bộ quần áo này.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói như thế, thì an lòng: “Vợ à, cảm ơn em.”
Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn ngọt ngào khiến Đoạn Tiểu Vi ở trước mặt bọn họ ghen tị đến phát cuồng:
“Hoắc Cảnh Xuyên, rốt cuộc là anh có ly hôn hay không.”
Hoắc Cảnh Xuyên trả lời: “Vĩnh viễn sẽ không ly hôn.”
“Anh đừng hối hận.” Đoạn Tiểu Vi nói xong thì va mạnh vào tường, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, Đoạn Tiểu Vi đã mặt đầy là máu nằm trên đất.
Mà Lý Tiểu Điệp nhìn thấy con gái như vậy, kinh hãi đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lưu Quốc Diệu và Đoạn Thủ Chính chạy tới thì thấy cảnh tượng này.
Đoạn Thủ Chính nhìn con gái và vợ nằm trên đất, cả người như già đi mười tuổi.
Vẫn là Lưu Quốc Diệu đầu óc phản ứng nhanh, kịp thời ổn định trận tuyến, nhanh chóng sắp xếp cảnh vệ đi gọi bác sĩ.
Sau đó mới nhớ tới chuyện Lục Hướng Noãn biết chữa bệnh, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, cầu xin cô khám bệnh cho Đoạn Tiểu Vi.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi từ chối, loại người đòi chết đòi sống như vậy cứu cũng vô dụng, càng khỏi phải nói người trước mắt còn là kẻ thù của cô.
Cô càng không cứu.