Không phải là vì mấy chữ tòa án quân sự của Lưu Quốc Diệu dọa ông ta, mà là mấy chữ bên trên yêu cầu.
Ông ta cần phải trở về điều tra thật rõ, lại làm tính toán, nhưng mà như vậy không đại biểu ông ta sẽ nuốt xuống cục tức này.
Thù này, ông ta vẫn sẽ báo.
Lưu Quốc Diệu nhìn thấy Đoạn Thủ Chính rời đi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó ngã ngồi trên ghế.
Anh ta và Đoạn Thủ Chính không cùng một trận doanh, nhiều năm như vậy từ trước tới nay đều là Đoạn Thủ Chính đè đầu anh ta, nếu không vì phương thuốc kia, nói không chừng anh ta thực sự không bảo vệ được hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên.
Lưu Quốc Diệu tính thời gian, có lẽ hơn hai giờ chiều thủ trưởng sẽ đến.
Anh ta đi thông báo cho hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên một chút, bảo bọn họ làm chuẩn bị, Lưu Quốc Diệu nghĩ tới đây thì nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
“Thủ trưởng muốn gặp tôi sao?” Nghe Lưu Quốc Diệu nói như vậy, Lục Hướng Noãn có chút kinh ngạc.
Lưu Quốc Diệu không nhịn được dặn dò: “Ừm, là buổi chiều, cô chuẩn bị trước đi, con người thủ trưởng khá tốt, cô đừng sợ hãi.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn còn lâu mới sợ hãi, dù sao đời trước cô từng trải qua sóng to gió lớn rồi.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn còn chưa biết chính là, người mà cô sắp gặp là người cô quen.
Trong lòng Lưu Quốc Diệu có chút không yên tâm, dù sao đó cũng là thủ trưởng, cho dù là anh ta mỗi lần gặp đều sợ hãi, càng khỏi phải nói là một cô nhóc.
Vì mấy bữa cơm ăn ké lúc trước, đến lúc đó mình cũng phải giúp đỡ chăm sóc một chút, không thể để cô gặp rắc rối, nói lung tung.
Lưu Quốc Diệu lại dặn dò Lục Hướng Noãn một số việc cần chú ý, sau khi nói xong thì anh ta rời đi.
Nhưng mà trước khi đi, Lưu Quốc Diệu được Lục Hướng Noãn nhét vào tay một túi lạc để nhắm rượu.
Hai này trước phát hiện trong nhà còn có mấy cân lạc, ngày hôm qua Lục Hướng Noãn rảnh rỗi nên bóc nó ra, làm hai ba cân lạc nhắm rượu, cho Hoắc Cảnh Xuyên nhắm rượu uống.
Ngoại trừ tặng Lưu Quốc Diệu, trong nhà vẫn còn rất nhiều.
Lát nữa khi Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong trở về, Lục Hướng Noãn sẽ bảo anh đưa qua cho nhà Vương Chí Cường một ít.
Ngày hôm qua khi trời sắp tối, Trình Hiểu Yến đưa đến nhà ít đậu tương nấu chín.
Lưu Quốc Diệu chỉ ngửi mùi thôi, đã luyến tiếc buông tay, nhanh chóng cất vào túi cười tủm tỉm rời đi.
Đợi Lưu Quốc Diệu rời đi, Lục Hướng Noãn cầm lấy chổi quét dọn trong ngoài nhà một lần.
Ngay cả Phú Quý buộc trong sân cũng không chạy thoát khỏi ma trảo của Lục Hướng Noãn, bị cô ấn vào trong chậu to tắm sạch sẽ thơm tho.
Lục Hướng Noãn dọn dẹp nhà xong cả người đầy mồ hôi, nhưng mà cô lười nấu nước, dứt khoát khóa cửa lại tắm rửa trong không gian.
Đợi Lục Hướng Noãn làm xong mọi việc, đã tới giữa trưa.
Lục Hướng Noãn thấy Hoắc Cảnh Xuyên sắp trở về, cô lười nấu cơm nên dùng cơm không ăn hết ngày hôm qua, thêm trứng gà và hành thái, xào cơm chiên trứng đủ sắc hương vị.
Thuận tiện nấu canh bánh phở tảo tía tôm khô.
Cô vừa mới bưng nồi xuống, Hoắc Cảnh Xuyên cả người đầy mùi tanh trở về.
…
Khi ăn cơm, Lục Hướng Noãn nói chuyện hôm nay Lưu Quốc Diệu tới với Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà sau khi Hoắc Cảnh Xuyên nghe xong cũng không kinh ngạc.
Bởi vì vừa rồi trước khi trở về, Lưu Quốc Diệu đã gọi anh vào văn phòng, nói chuyện thủ trưởng sắp tới đây tìm hai vợ chồng bọn họ với anh.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng vì chuyện này mới biết ngày đó Lục Hướng Noãn tìm Lưu Quốc Diệu nói cái gì, anh hoàn toàn không nghĩ tới Lục Hướng Noãn sẽ vì mình mà hi sinh nhiều như thế.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên chân thành nhìn Lục Hướng Noãn: “Vợ à, cảm ơn em.”
Kế tiếp, anh sẽ dùng quãng đời còn lại bảo vệ thật tốt cô gái trước mặt.
“Lại không ăn cơm, cơm sẽ nguội mất.” Lục Hướng Noãn cố ý chuyển đề tài, cô không chịu nổi nhất là như vậy.
Nhưng mà nói ra cơm chiên trứng hôm nay còn khá ngon, không uổng phí khi nấu cơm, cô đập bốn quả trứng vào trong nồi.
Chỉ tiếc thiếu xúc xích.
Lục Hướng Noãn tính toán đợi bắt đầu mùa đông, mình lấy ít thịt làm lạp xưởng, một ít để cho mình ăn, một ít gửi về.
Không biết Lý Tiểu Uyển đã sinh chưa, Lục Hướng Noãn tính ngày, là mấy ngày này, xem ra nên gọi điện về nhà.
Lý Tiểu Uyển mang thai song sinh, đến lúc đó sinh sản chắc chắn vô cùng nguy hiểm, chỉ mong cô ấy bình an không có việc gì.
Lục Hướng Noãn hi vọng nhân sâm cô để lại có thể phát huy sử dụng, đương nhiên không dùng càng tốt, như vậy nói lên sinh sản bình an.