Tới nơi này lâu như vậy, Lục Hướng Noãn bắt đầu nhớ cả nhà cha mẹ nuôi, còn có người ở đại đội Hồng Kỳ, cùng với Vương Hiểu Linh đã gả cho người ta.
Không biết dạo gần đây cô ấy thế nào?
Ở nhà chồng có bị bắt nạt hay không, nhưng mà với trình độ bao che cho con của Vương Giải Phóng, có lẽ là cô ấy sống khá tốt.
Lúc Lục Hướng Noãn nhớ bọn họ, Lưu Thúy cũng ở nhà nhắc mãi về cô với Lý Tiểu Uyển.
Lưu Thúy lẩm bẩm: “Không biết em gái con có sống tốt hay không, đến bây giờ còn chưa gửi thư về nhà.”
Lý Tiểu Uyển nhìn thấy mất mát trên mặt mẹ chồng, vội vàng an ủi:
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, em gái thông minh như vậy, còn xinh đẹp, bản lĩnh lại giỏi, sẽ không chịu bắt nạt đâu. Còn có em rể ở đó nữa, chắc chắn có thể bảo vệ em ấy.
Đợi thêm mấy ngày nữa con sinh, lại gọi điện cho em gái báo hỉ, để em ấy dính chút không khí vui mừng.”
“Con có lòng rồi, đợi mấy ngày nữa mẹ lại làm hai bộ quần áo cho em gái con gửi qua, em gái con là ân nhân của Vương gia chúng ta mà.”
“Mẹ, con biết, con nhớ kỹ phần ân tình này của em gái, sẽ không quên.”
Nếu không có em gái, có lẽ khi nào cô ấy mới mang thai thì khó mà nói.
Càng khỏi phải nói hiện giờ trong bụng là song sinh, còn có nhân sâm trăm năm kia nữa.
Nghe mẹ cô ấy nói, đó là thứ có thể cứu mạng.
Ân tình này đủ cho cô ấy và Vương Dược Phú nhớ cả đời.
“Hiện giờ con đừng nghĩ nhiều như vậy, an tâm dưỡng thai là được, trong nồi còn móng heo mẹ hầm cho con, mẹ đi xem đã được chưa?” Lưu Thúy nói xong thì rời đi.
Bà ấy vừa mới đi mấy giây, Lý Tiểu Uyển lập tức phát hiện mình không thích hợp.
Cô ấy cúi đầu nhìn, phát hiện quần mình ướt, bụng còn co rút đau đớn từng cơn.
Cô ấy có dự cảm mình sắp sinh, vì thế ôm bụng, cố giữ vững tinh thần gân cổ lên gọi:
“Mẹ, hình như con sắp sinh… Mẹ…”
Nghe thấy con dâu đang gọi mình, Lưu Thúy vội vàng ném muỗng xuống, chạy về phòng.
Tốt xấu gì cũng từng sinh con, Lưu Thúy nhìn thấy con dâu vỡ nước ối, cũng không có nhiều hoảng loạn, trái lại còn an ủi Lý Tiểu Uyển:
“Tiểu Uyển, con ở đây đợi, mẹ đi gọi người, mẹ đi một lát sẽ trở về ngay.”
Bởi vì Lý Tiểu Uyển còn 10 ngày nữa mới tới ngày sinh dự tính, cho nên Vương Dược Phú và Vương Quốc An đều đi làm, trong nhà chỉ có hai bọn họ.
Lưu Thúy chạy như bay, đến nhà Lý Vệ Quốc bên cạnh, Trương Ngọc Bình vợ Lý Vệ Quốc vừa nghe Lý Tiểu Uyển sinh, nhanh chóng đi cùng Lưu Thúy.
Còn Lý Vệ Quốc, bị tống cổ đi gọi người.
Vương Dược Phú đang làm việc vừa nghe vợ sinh, chưa kịp xin nghỉ nhanh chóng đạp xe như bay về nhà.
Bởi vì trong lòng lo lắng cho Lý Tiểu Uyển, dưới chân sắp bị anh ta dẫm ra tia lửa.
Vương Quốc An cũng thế, mượn xe ở văn phòng thanh niên trí thức, nhanh chóng bảo tài xế Tiểu Vương giúp lái trở về.
Lưu Thúy và Trương Ngọc Bình đỡ Lý Tiểu Uyển ngồi lên xe.
Mà Vương Dược Phú lên xe thì nắm lấy tay Lý Tiểu Uyển, nhìn Lý Tiểu Uyển đau đớn không ngừng vặn vẹo cơ thể, đôi mắt đỏ lên, cả người sợ hãi run rẩy, miệng không ngừng an ủi Lý Tiểu Uyển:
“Vợ à, không sao đâu, có anh ở đây, đợi hai đứa bé này sinh ra, chúng ta không bao giờ sinh nữa, được không.”
“Dược Phú, em đau, đau quá.” Lý Tiểu Uyển không phải người yếu ớt, nhưng bụng đau hết cơn này tới cơn khác, đau đến mức cô ấy cào tay Vương Dược Phú chảy máu.
Nhưng mà Vương Dược Phú như không cảm nhận được đau đớn, tiếp tục an ủi cô ấy.
“Vợ à, một lát nữa sẽ không đau nữa, sắp đến bệnh viện rồi, nhịn một lát.”
“Vợ à, anh ở đâu, đừng sợ đừng sợ.”
…
Xe đi được nửa, Lưu Thúy mới nhớ tới không mang theo nhân sâm trong nhà, vì thế nhanh chóng bảo tài xế dừng xe, mình thì chạy như bay trở về lấy đồ.
Cũng may trên đường trở về gặp Vương Quốc An đi thông báo cho thông gia, hai vợ chồng già đạp xe điên cuồng tới bệnh viện.
Đợi đám Vương Quốc An đi tới bệnh viện, Lý Tiểu Uyển đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Vương Dược Phú đứng ở cửa phòng phẫu thuật, đi qua đi lại, không ngừng cầu nguyện trong lòng vợ bình an.
Mà Ngưu Kiến Anh thân là mẹ ruột càng đỏ mắt, vẫn luôn cố nén không cho nước mắt chảy ra.
Không biết qua bao lâu cửa phòng phẫu thuật mở ra, cả nhà như ong vỡ tổ vây quanh, kết quả chỉ thấy một y tá.
Ngưu Kiến Anh lập tức có dự cảm không tốt: “Y tá, con gái tôi thế nào?”
“Sản phụ khó sinh chảy máu nhiều, hiện giờ gặp nguy hiểm tới tính mạng, chọn người lớn hay đứa bé, mọi người nhanh chọn đi, đừng lãng phí thời gian, nếu không sản phụ và đứa bé đều có khả năng không giữ nổi.”