Tuy Vương Phượng Kiều không muốn tiêu tiền trên người Lục Hướng Noãn, nhưng nghĩ tới trong tay Lục Quốc Khánh còn có 2000 tệ, cuối cùng vẫn không tình nguyện chuẩn bị dẫn Lục Hướng Noãn đến cửa hàng bách hóa mua quần áo.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn lười vận động, nói một câu “tùy bà” sau đó vào nhà nằm.
Mà Vương Phượng Kiều bị thái độ của cô chọc tức, nhưng không có biện pháp, lão Lục đã dặn dò phải làm tốt.
Dù sao ngày kết hôn mặc quần áo rách nát ra cửa cũng không thích hợp, cuối cùng chỉ có thể đi một mình.
Đợi buổi tối khi sắp ăn cơm, Lục Thải Liên đã lâu không về trở về, tiến vào nhà lập tức chạy tới chỗ Lục Hướng Noãn, nhìn thấy cô bá chiếm giường mình nhưng tức không dám làm gì.
“Trông xinh đẹp có tác dụng gì, không phải cuối cùng phải gả cho một ông già ư. Lục Hướng Noãn, đời này của mày không bằng tao.” Lục Thải Liên trào phúng nói.
Có trời mới biết cô ta nghe được tin Lục Hướng Noãn sắp gả đi xong, đã vui sướng cỡ nào.
Lục Hướng Noãn sống không tốt cô ta càng vui vẻ, đời này Lục Hướng Noãn phải bị cô ta dẫm dưới chân.
“Vậy sao?” Lục Hướng Noãn không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, dấu vết xanh tím trên cổ cô ta là nam nữ hoan ái để lại.
Lục Thải Liên bị cô nhìn chằm chằm hơi chột dạ, không được tự nhiên nhanh chóng kéo cao cổ áo.
“Mày đợi bị lão già kia tra tấn đi.” Nói những lời tàn nhẫn này xong cô ta đi ra ngoài.
Mà Lục Hướng Noãn chỉ khẽ ồ một tiếng, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của con chuột biết đào thành động, nuôi con cũng nuôi phế hết.
Đương nhiên cũng bao gồm nguyên chủ chịu ấm ức cũng không biết nói ra.
Trên bàn cơm.
Còn không đợi Lục Hướng Noãn động đũa, Lục Quốc Khánh đã gắp miếng thịt đặt vào bát cô trước mặt mọi người:
“Noãn Noãn, mau ăn đi.”
Ngay cả xưng hô cũng trở nên thân mật hơn.
Mà Lục Thải Liên thì cắn đũa nhìn cô với vẻ oán hận.
Vương Phượng Kiều đã nhiều ngày không gặp con gái, đương nhiên là vui vẻ.
Nhưng mà sợ cô ta giống như lần trước chọc Lục Quốc Khánh tức giận, vội vàng chạm vào tay cô ta một cái, bảo cô ta nhanh ăn cơm đi.
…
Miếng thịt mà Lục Quốc Khánh gắp, Lục Hướng Noãn cũng không ăn, cô nhìn thoáng qua Lục Thải Liên, không chút cố kỵ nói trước mặt bọn họ:
“Lục Quốc Khánh, tốt nhất là ông rảnh rỗi nên để tâm nhiều một chút, đừng ngày nào đó mơ màng hồ đồ lên chức ông ngoại cũng không biết.”
Lục Quốc Khánh đang vùi đầu ăn cơm nghe xong ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Lục Hướng Noãn, có chút không rõ nguyên do cau mày.
Con nhóc chết tiệt này không thể ngồi yên à, lại bắt đầu tác quái cái gì.
Lục Hướng Noãn không trả lời ông ta, trái lại cười mà như không cười đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thải Liên.
“Mẹ, con ăn no rồi.” Lục Thải Liên sợ hãi nhanh chóng rời đi, nhưng bị Lục Quốc Khánh vội vàng gọi lại.
Ông ta nhìn Lục Thải Liên từ trên xuống dưới, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được khác thường.
Lục Hướng Noãn không nhịn được “tốt bụng” nhắc nhở ông ta một chút:
“Trên cổ người nào đó bị hôn thành như vậy, người đàn ông kia không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, ra tay đúng là mạnh bạo.”
Nếu Lục Quốc Khánh không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cô, vậy ông ta chính là tên ngốc, nên lập tức đứng dậy.
Mà Vương Phượng Kiều cũng đồng tử co rút lại nhìn con gái ruột của mình, có chút không dám tin.
Lục Thải Liên che cổ muốn trốn tránh theo bản năng, kết quả cánh tay bị Lục Quốc Khánh kéo lại, kéo mạnh tay cô ta ra.
Khi nhìn thấy dấu vết rậm rạp trên cổ cô ta, cảm xúc bùng nổ lập tức tát cô ta một cái.
“Lão Lục, có việc gì thì nói chuyện với nhau, anh đánh đứa bé làm gì.” Vương Phượng Kiều nhanh chóng bảo vệ con gái.
“Cô nhìn chuyện tốt mà nó làm kìa, đúng là đồ làm mất mật xấu hổ.” Lục Quốc Khánh quát lên với Vương Phượng Kiều.
“Nhưng như vậy cũng không thể đánh đứa bé như thế.”
“Không đánh cô ta, chẳng lẽ là đánh bà? Cũng phải thôi, chuyện này là tại mẹ không biết dạy dỗ con gái mình, nên đánh.” Lục Hướng Noãn tận dụng cơ hội nói.
Vương Phượng Kiều nghe thấy thế ánh mắt tràn ngập ác độc trừng Lục Hướng Noãn, nhưng mà cô không sợ cũng trừng lại.
“Nói, người đàn ông kia là ai, hôm nay mày không nói tao sẽ đánh chết mày.” Lục Quốc Khánh hung dữ nói, ngay cả Vương Phượng Kiều chắn trước người Lục Thải Liên cũng bị ông ta kéo đi.