Hoắc Cảnh Xuyên canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng nước ở bên trong, cả người khô nóng muốn xách thùng nước lạnh tưới lên người mình, tính cẩn thận anh đã sắp một tuần không chạm vào vợ.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian này cô quá mệt, cộng thêm không có bao cao su, hai cái lấy ở bệnh viện lúc trước đã sớm dùng hết.
Hoắc Cảnh Xuyên gọi vào bên trong: “Vợ à, em tắm xong chưa?”
“Sắp xong rồi.”
Lục Hướng Noãn bôi xà phòng lên người, xoa ra bọt biển tinh mịn xong thì bắt đầu dùng nước rửa.
Có thể là làm quá vội Lục Hướng Noãn không chú ý, một chân dẫm lên xà phòng bên cạnh.
Dưới chân trơn trượt, còn chưa kịp phản ứng cô đã té ngã, cùng với hét thảm một tiếng.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy động tĩnh ở bên trong, anh lo lắng cho vợ nên nhanh chóng đá văng cửa ra, quả nhiên mở cửa thấy được vợ cả người trơn bóng.
Đây không phải là chuyện quan trọng nhất.
Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên bế Lục Hướng Noãn đang nằm trên đất lên, sau đó bắt đầu kiểm tra vết thương của cô, cũng may chỉ có chân bị cọ rách da, những chỗ khác không sao.
Nhưng mà chuyện này cũng khiến Hoắc Cảnh Xuyên đau lòng muốn chết.
“Hoắc Cảnh Xuyên, em… Không sao… Anh nhanh đặt em xuống…”
Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng đồng ý, nhưng tay lại ôm cô vào phòng.
“Đợi đã, em còn chưa tắm xong.” Lục Hướng Noãn nhanh chóng gọi anh.
Bởi vì vừa rồi ngã một cái, hiện giờ trên người cô đều là đất, không tắm thì không ngủ được.
“Xử lý vết thương đã rồi tắm.” Hoắc Cảnh Xuyên không cho phân trần ôm Lục Hướng Noãn lên giường, sau đó mở hộp thuốc bách bảo của cô ra.
Tăm bông dính povidone, thật cẩn thận bôi lên vết thương, dáng vẻ nghiêm túc giống như đang đối đãi với trân bảo hiếm có.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên chuyện bé xé ra to, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, vươn tay xoa đầu đinh của anh:
“Hoắc Cảnh Xuyên, có anh thật tốt.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy thế trong lòng có kích động và vui vẻ khó có thể giấu, anh xử lý vết thương xong, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn, ánh mắt kiên định nói:
“Vợ à, anh cũng thế.”
Cảm ơn em, cảm ơn em đã đi đến bên anh.
“Đồ ngốc.” Lục Hướng Noãn vỗ đầu anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười hạnh phúc.
…
Hoắc Cảnh Xuyên lại đun nước lần nữa, chẳng qua có chuyện vừa rồi, cho dù Lục Hướng Noãn luôn nhấn mạnh mãi mình không sao, có thể tự mình tắm rửa.
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên không yên tâm để cô tắm một mình.
Cứ thế dưới sự hầu hạ của Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn tắm đến mặt đỏ tai hồng.
Hoắc Cảnh Xuyên thân là người tắm rửa giúp lúc này cũng mồ hôi đầm đìa, trên trán phủ kín mồ hôi, không biết là nóng hay trong lòng bực bội.
Đôi mắt của Hoắc Cảnh Xuyên gần như tham lam đảo qua cơ thể trắng nõn đến mức không có chút tỳ vết của Lục Hướng Noãn, sau đó không cần tốn nhiều sức ôm cô về phòng.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng rời đi, rồi đột nhiên chui vào bồn tắm tự mình vận lực, phóng thích dục vọng trong lòng.
Không biết qua bao lâu, anh mới tắm rửa xong đi ra.
Hoắc Cảnh Xuyên về phòng xong, phát hiện vợ anh đang dựa vào giường đọc sách, anh tiến lên trước khép sách vào, để sang một bên:
“Buổi tối đọc sách sẽ tổn thương mắt, ngày mai lại đọc.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn thấy anh lấy sách của mình đi cũng không nói gì, hôm nay ngoại trừ nấu cơm còn phải bận rộn ứng phó Triệu Truyền Lễ và Lưu Quốc Diệu, cô thực sự hơi mệt mỏi.
Lục Hướng Noãn che miệng ngáp một cái, sau đó đắp chăn ngủ.
Mới nằm xuống một cơ thể nóng bỏng nhích lại gần, không biết là trùng hợp hay cố ý, tay của Hoắc Cảnh Xuyên không cẩn thận chạm vào chỗ nhạy cảm của Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn không chịu khống chế ừm một tiếng, tiếng kêu này kích thích Hoắc Cảnh Xuyên.
Lục Hướng Noãn cũng cảm nhận được hơi nóng đó, nghĩ tới khoảng thời gian này vì bận rộn, hai người thực sự không thân thiết, sợ anh lại nhịn sẽ có bệnh Lục Hướng Noãn xoay người ôm anh.
Sau đó chủ động phủ lên môi anh, chẳng qua làm hơi vụng về, thay vì nói là hôn, chẳng bằng nói là gặm, gặm miệng Hoắc Cảnh Xuyên chảy máu.
Lục Hướng Noãn nhận thấy được trong miệng có chút ấm áp, cô muốn lùi lại xem tình hình, nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên căn bản không cho cô cơ hội.
Anh ép Lục Hướng Noãn đến góc tường, sau đó không màng tất cả hôn lên, lúc này anh như dã thú động dục.
Ở chỗ Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên vĩnh viễn không có sức chống cự.
Chỉ một lát sau, quần áo trên người hai người đều bị lột sạch.
Khi chỉ còn một bước cuối cùng, trong đầu Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh ngơ ngẩn nhìn Lục Hướng Noãn, trong mắt có tình dục chưa rút đi, khàn giọng nói:
“Vợ à, trong nhà còn bao cao su không…”