Lúc này Lục Hướng Noãn mới kịp phản ứng lúc trước mình chuẩn bị bao cao su còn chưa tìm được cơ hội thích hợp lấy ra, chẳng qua cả người khô nóng không cho cô thời gian suy nghĩ, cô không ngừng vặn vẹo cơ thể lẩm bẩm:
“Không cần.”
“Vậy nhỡ đâu…”
“Có thì sinh ra…” Lục Hướng Noãn không ngừng thúc giục Hoắc Cảnh Xuyên.
Đứa bé sinh ra mà nói, dựa theo tình hình của bọn họ hiện giờ, hai bọn họ đều có thể dành tình yêu với đứa bé.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên không lề mề nữa, giường dưới người hai người vang lên kẽo kẹt.
Đêm đã rất sâu, trong phòng mới xem như hoàn toàn an tĩnh lại.
Lúc này Lục Hướng Noãn đã mệt đến mức hôn mê, khắp nơi trên người đều là dấu vết mới hoan ái.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn bãi “hỗn độn” trên đất, chỉ cười, ngay sau đó đứng dậy tiện tay cầm lấy quần áo mặc vào, sau đó xuống giường bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường mới tạo ra.
Thuận tiện múc chậu nước rửa sạch sẽ nửa người dưới của Lục Hướng Noãn, sau khi làm xong mọi chuyện Hoắc Cảnh Xuyên mới ôm cô ngủ.
Nhưng mà lúc này cách hửng đông đã không xa, Hoắc Cảnh Xuyên chỉ ngủ ba tiếng rời giường đi huấn luyện.
Mà Lục Hướng Noãn thì nằm trên giường, ôm chăn, khóe miệng hơi nhếch lên không biết đang mơ mộng đẹp gì.
Buổi sáng khi mặt trời lên cao, cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng tỉnh dậy, cô kéo eo lên men rời giường, mặc quần áo vào, đi giày, buộc tóc, đánh răng rửa mặt.
Cô lười bưng cơm đến phòng khách nên trực tiếp ngồi xổm ở phòng bếp giải quyết bữa sáng Hoắc Cảnh Xuyên để lại cho mình, để lại tờ giấy cho anh xong, Lục Hướng Noãn đạp xe đến huyện thành.
Trong nhà đã hết bánh phục linh, cô đến hợp tác xã mua bán mua ba túi bánh phục linh, một túi tặng Trình Hiểu Yến, dù sao ngày hôm qua cô ấy mang nửa con gà tới.
Lục Hướng Noãn nhớ rõ ân tình của cô ấy, nếu trả nửa con gà cô ấy chắc chắn không nhận, còn tổn thương tình cảm giữa bọn họ.
Cho nên Lục Hướng Noãn muốn tặng bánh phục linh trước, đợi lần sau tìm được cơ hội thì mời cô ấy tới nhà ăn cơm.
Thời buổi này thịt quá đắt, cho dù là nửa lạng, có thể không thèm chớp mắt đưa tới như vậy, phần tình nghĩa này vô cùng đáng quý.
Ngoài ra một túi bánh phục linh khác là tặng cho Hồ Ái Hương, rau trong nhà mấy ngày nay, bao gồm rau ăn ngày hôm qua mời khách, còn có hôm qua cô ấy tới nhà giúp đỡ, phần ân tình này cũng phải trả lại.
Túi cuối cùng thì để lại cho hai vợ chồng cô ăn, tuy rằng phần lớn đều vào bụng Lục Hướng Noãn.
Đưa phiếu xong, khi Lục Hướng Noãn trả tiền chuẩn bị rời đi không cẩn thận thấy được áo thủy thủ treo trên kệ hàng.
Lục Hướng Noãn nhớ rõ cô cũng có một cái, là lúc cô mới kết hôn Lưu Thúy tặng cho cô, đặc biệt nhờ người mua ở Hải Thị.
Cô từng mặc một lần, mặc lúc cô và Hoắc Cảnh Xuyên đính hôn.
Thời tiết dần ấm lên, cũng đến lúc mặc đồ ngắn tay, Lục Hướng Noãn nghĩ tới hơn nửa tủ quần áo trong nhà đều là quần áo của mình, mà Hoắc Cảnh Xuyên chỉ có mấy bộ đồ huấn luyện ít ỏi, thường phục chỉ có một hai bộ, còn đều là mặc đi mặc lại, trên quần áo có nhiều mụn vá.
Nhìn vết may vá lộn xộn là biết do Hoắc Cảnh Xuyên tự khâu, còn có quần lót cũng gần như đầy mụn vá.
Nghĩ tới đây trong lòng Lục Hướng Noãn không khỏi có chút đau lòng, vì thế cô bảo người bán hàng lấy áo thủy thủ xuống.
Cô nhìn số đo vừa vặn, nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.
Người bán hàng Lý Na đã làm việc ở hợp tác xã mua bán nhiều năm, cũng là lần đầu tiên gặp cô gái xuất chúng như vậy.
Chẳng qua chỉ nhìn thôi, cô ấy đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Vì thế Lý Na tốt bụng giới thiệu cho Lục Hướng Noãn:
“Đồng chí, áo thủy thủ trong tay cô rất thịnh hành ở Hải Thị, hợp tác xã mua bán chúng tôi đợi rất lâu mới có hàng, tổng cộng chỉ có mấy chiếc, chiếc trong tay cô là chiếc cuối cùng.
Nếu lần này bỏ lỡ, không biết lần sau phải đợi tới khi nào mới có được.”
“Bao nhiêu tiền?”
Lục Hướng Noãn vừa mới dứt lời thì có người xông tới, không nói hai lời cướp lấy áo trong tay cô.
Kiều An Na nắm chặt áo trong tay, tràn ngập đắc ý nhìn Lục Hướng Noãn: “Tôi muốn mua áo này, bây giờ tôi thanh toán luôn.”
Cô ta nhìn Lục Hướng Noãn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên chút kinh diễm, nhưng rất nhanh bị cô ta chôn sâu trong lòng.
Đối với người phụ nữ đoạt đàn ông của bạn tốt mình, cô ta còn lâu mới cho sắc mặt tốt.
Loại phụ nữ thích đoạt đàn ông của người khác này, ở cổ đại sẽ bị nhốt vào lồng heo ném xuống sông.