Thậm chí còn có người nhổ nước bọt với Lục Hướng Noãn, chẳng qua phản ứng của cô nhanh, nhanh chóng tránh thoát được.
Nếu không bộ quần áo cô mặc hôm nay trở về sẽ bị ném, đây là bộ đồ Hoắc Cảnh Xuyên mới mua cho cô, cũng là lần đầu tiên cô mặc, Lục Hướng Noãn luyến tiếc ném đi.
Chỉ có Lý Na tin tưởng Lục Hướng Noãn không phải là người như vậy.
Chẳng qua là sức mạnh của mình cô ấy quá mỏng manh, rất nhanh mọi người che lấp giọng nói của cô ấy, cả đám đứng ra khiển trách Lục Hướng Noãn.
Lý Na bất đắc dĩ chỉ có thể vẻ mặt áy náy nhìn Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn chú ý tới, cho cô ấy ánh mắt mình không sao.
Lúc này kiên nhẫn của Lục Hướng Noãn đã mất sạch, vẻ mặt cô không chút biểu cảm nhìn mọi người:
“Mấy người nói đủ chưa?”
Một bác gái căm giận bất bình đứng ra, dùng tay chỉ Lục Hướng Noãn khiển trách:
“Con nhóc này, mày làm sai chuyện mà còn có lý như thế à? Trên đời này chưa từng thấy loại người nào không biết xấu hổ như mày. Nếu tao là mày, tao đã không còn mặt mũi đi gặp người khác, bây giờ đã cầm dao kề cổ rồi.”
Đối với người nhục mạ mình, Lục Hướng Noãn không có thói quen kính già yêu trẻ, cô không khách sáo đáp trả:
“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng gặp bà già nào không biết xấu hổ như bà, đã nhiều tuổi như thế còn lén lút yêu đương vụng trộm với người khác sau lưng chồng mình, nếu tôi là bà tôi cũng không có mặt mũi sống tiếp.
Không phải là bà muốn chết sao, vừa vặn tôi có con dao, tốt bụng cho bà mượn dùng.”
Sau khi nói xong Lục Hướng Noãn móc con dao phay lóe sáng dưới ánh mặt trời trong rổ ra, đưa tới trước mặt bác gái mắng mình.
Mọi người thấy dao sợ tới mức nhanh chóng lùi lại hai bước, chẳng qua biểu cảm phức tạp chuyển ánh mắt từ người Lục Hướng Noãn sang người bác gái vừa rồi.
Bác gái bị chọc tức suýt nữa ngất xỉu, nhưng cũng biết phải nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này, nếu không chuyện này truyền tới tai chồng bà ta về nhà sẽ bị đánh một trận:
“Con nhóc chết tiệt kia, mày đừng có mà đổ chậu phân lên người tao, bà đây vẫn luôn đứng thẳng ngồi ngay, sẽ không làm loại chuyện không biết xấu hổ giống như mày.’
“Người nào tin chứ, tôi đã thấy bà lén lút nửa đêm hẹn gặp với người ta.”
Thấy cô càng nói càng thái quá, ánh mắt của người xung quanh nhìn mình càng ngày càng không tốt, bác gái sốt ruột:
“Tao muốn báo công an, mày cứ đợi công an tới bắt mày đi đi.”
Ánh mắt Lục Hướng Noãn đảo qua mấy người mới mắng chửi mình, giọng nói vững vàng có lực:
“Rất trùng hợp, tôi cũng muốn biết nhục mạ quân tẩu là tội danh gì. Chồng tôi vất vả tác chiến ở tiền tuyến, vợ anh ấy cũng không phải là người để các người tùy ý sỉ nhục như vậy.”
Cô vừa mới nói xong, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Quân nhân, ở thời buổi này không cần nhiều lời, cũng biết nó đại biểu cho cái gì, mấy người nhát gan sợ bị bắt vào tù nhanh chóng xin lỗi Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không chấp nhận, cô tìm bừa một người, cho ông ta 1 tệ bảo ông ta đi tìm công an tới.
Người nọ nhận được tiền, lập tức rời đi.
Mà lúc này mọi người thấy mọi chuyện ầm ĩ lớn, cả đám nhanh chóng rời đi, nhưng mà đã muộn, Lục Hướng Noãn đã chặn cửa.
Mắng cô, người nào cũng không được đi.
Ngay cả Kiều An Na người khởi xướng chuyện này, Lục Hướng Noãn cũng không buông tha.
Đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, chẳng trách cô ta có thể chơi cùng với Đoạn Tiểu Vi.
…
Kiều An Na vốn còn khá tự tin, kết quả khi thấy Lục Hướng Noãn tìm người đi gọi công an, thì luống cuống.
Dù sao cô ta lớn lên ở đại viện quân khu từ nhỏ, đương nhiên biết sỉ nhục quân tẩu là tội danh gì.
Cô ta muốn chạy nhưng Lục Hướng Noãn canh giữ ở cửa, căn bản không cho cô ta cơ hội, cô ta tức tới mức chỉ có thể cắn môi, trừng mắt với Lục Hướng Noãn.
Dáng vẻ giống như muốn ăn thịt Lục Hướng Noãn.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn chú ý tới hận ý của cô ta đối với mình, tràn ngập trào phúng nói:
“Con người ấy à, làm sai chuyện thì phải trả giá, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Hiện giờ mới biết sợ, vừa rồi cô ta đã làm gì.
Kiều An Na nhìn cô khiêu khích mình, trong lúc nhất thời đánh mất lý trí, giận không kìm nén nổi nói:
“Cô đoạt đàn ông của Tiểu Vi, loại người giống như cô ông trời sẽ thu nhận cô, cô đừng đắc ý quá sớm.”