Lục Hướng Noãn nghe cô ta trù mình như vậy, không sợ hãi một chút nào, trái lại lạnh nhạt nói:
“Cô nên lo lắng cho bản thân cô trước đi, ở bên đường kích động mọi người nhục mạ quân tẩu, hiện giờ rõ như ban ngày làm loạn phong kiến mê tín, thêm một tội nữa.”
Một chậu nước lạnh tưới lên đầu Kiều An Na, lúc này cô ta hoàn toàn bình tĩnh lại, nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, cô ta sợ bị bắt vào tù nhanh chóng phản bác:
“Cô bôi nhọ tôi, đúng, chính là cô bôi nhọ tôi.”
Nhưng mà những lời nói ra, không có chút tự tin nào.
Lúc này ánh mắt của người xung quanh nhìn về phía Kiều An Na cũng thay đổi, thậm chí sợ bị liên lụy nên tự giác lùi về sau hai bước.
Trong khoảng thời gian ngắn Kiều An Na thành người bị mọi người chỉ trích, cô ta khủng hoảng, cô ta sợ hãi, nhưng mà hiện giờ không có ai cứu được cô ta.
“Đôi mắt của quần chúng sáng như tuyết, tôi có bôi nhọ cô hay không, bọn họ nhìn là biết rõ. Nếu tôi là cô thì tiết kiệm chút công phu, nghĩ xem lát nữa nên giải thích với công an thế nào.”
Lục Hướng Noãn vừa mới dứt lời, người đàn ông trung niên vừa rồi nhận của Lục Hướng Noãn 1 tệ dẫn theo mấy công an tới.
Công an dẫn đầu tên là Trương Hưng Á, vừa nghe báo án thì nhanh chóng dẫn theo mấy anh em cầm vũ khí sốt ruột hoảng hốt chạy tới.
Trương Hưng Á nhìn một vòng hỏi: “Ai báo án?”
Lục Hướng Noãn giơ tay nói: “Tôi báo.”
Trương Hưng Á và mấy người phía sau anh ta nhìn thấy Lục Hướng Noãn, trong mắt hiện lên kinh diễm, nhưng nhanh chóng biến mất, hoàn toàn là dáng vẻ việc công xử theo phép công.
Bởi vì người phụ nữ đẹp, nhìn xem là được, nếu bàn về cuộc sống, vẫn là vợ nấu sẵn cơm ở nhà đợi bọn họ tốt hơn.
Người ở niên đại này, đối đãi với tình cảm phần lớn đều là trung trinh không đổi.
Không đợi Trương Hưng Á mở miệng, Lục Hướng Noãn đã dùng ngón tay chỉ Kiều An Na nói:
“Chính là cô ta, ngang nhiên bôi nhọ nhục mạ tôi thân là quân tẩu, còn có vừa rồi ở trước mặt công chúng, cô ta ngang nhiên tuyên dương phong kiến mê tín.”
Cô vừa nói như vậy chân Kiều An Na đã mềm nhũn mấy phần, cô ta nhìn Trương Hưng Á vội giảo biện:
“Đồng chí công an, tôi không có, đều là cô ta đổ oan cho tôi, tôi bị oan.”
Trong nhà sử dụng một ít thủ đoạn mới đưa được cô ta từ nông thôn trở về, ngày cô ta trở về ông cụ trong nhà đặc biệt dặn dò cô ta, ngàn vạn lần không thể gây chuyện, nếu không trong nhà sẽ không bảo vệ cô ta.
Cho nên Kiều An Na biết rất rõ, một khi hai tội danh này ấn lên người cô ta, chờ đợi cô ta sẽ là hậu quả gì.
Cho nên cô ta chỉ có thể nghiến răng thề thốt phủ nhận.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn bị chọc giận đâu có khả năng tha cho cô ta, chỉ thấy Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn mọi người ở đây một cái, chậm rãi mở miệng:
“Mọi người đều vô tội, vừa rồi nếu không phải cô ta đi đầu ầm ĩ, nói không chừng mọi người đã không mắng tôi như thế.”
Lục Hướng Noãn vừa mới nói xong, xung quanh vốn đang yên tĩnh lập tức loạn lên, đám người đều đứng ra chỉ trích hành động phạm tội của Kiều An Na.
“Đồng chí công an, tôi làm chứng, vừa rồi là cô ta mắng đồng chí quân tẩu này là người không biết xấu hổ.”
“Còn có tôi nữa, vưa rồi cô ta còn nói mấy lời phong kiến mê tín, cậu nhanh bắt cô ta đi.”
“Đồng chí công an…”
…
Lúc này hợp tác xã mua bán như là chợ bán đồ ăn lộn xộn, thực ra giám đốc của hợp tác xã mua bán đã sớm tới, nhưng vừa thấy công an thì ông ta lùi về.
Loại chuyện này ông ta không xử lý được, vẫn nên giao cho công an xử lý thì hơn, cho nên cam tâm tình nguyện làm rùa đen rút đầu.
Thực ra đám Trương Hưng Á thì bị ầm ĩ đến mức đầu ong ong, chẳng qua là lại biết rõ hơn mọi chuyện.
Cuối cùng Trương Hưng Á thực sự không nhịn nổi nữa, quát to một tiếng, xung quanh mới trở nên yên tĩnh lại.
Mà gương mặt Kiều An Na thì trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ, giống như có khả năng ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Ở trước mặt chân tướng tuyệt đối, cho dù cô ta giảo biện thế nào cũng không có tác dụng, rõ ràng là Kiều An Na cũng biết rõ điểm này.
Trương Hưng Á đi tới trước mặt Kiều An Na, nhưng mà sắc mặt không tốt lắm: “Đồng chí, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Dù sao người cô ta sỉ nhục là quân tẩu.
Kiều An Na nước mắt tràn mi nói: “Tôi… Tôi không đi… Tôi sai tôi, tôi xin lỗi cô ta còn không được sao?”