Đám Hoắc Cảnh Xuyên đạp quanh huyện thành một vòng cũng không tìm được Lục Hướng Noãn, cuối cùng Lưu Quốc Diệu dẫn theo hai người tới cục công an, bảo người của cục công an giúp đỡ tìm người.
Người trực ban tối hôm nay vừa vặn là Trương Hưng Á, vừa nghe người mà bọn họ muốn tìm là Lục Hướng Noãn thì lập tức biết đó là ai.
Bởi vì cô trông quá xinh đẹp, bọn họ muốn quên cũng không quên được.
Cho nên Trương Hưng Á không lề mề nhanh chóng nói chuyện xảy ra ở hợp tác xã mua bán hôm nay ra, cuối cùng còn bổ sung một câu:
“Khoảng hơn một giờ chiều, nữ đồng chí kia đã đạp xe rời đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe có người mắng vợ anh trước mặt bao người, tức tới mức mặt đen lại, nắm chặt tay đấm mạnh lên bàn:
“Người phụ nữ mắng vợ tôi đâu? Hiện giờ cô ta đang ở đâu?”
Anh đã nói sẽ bảo vệ cô thật tốt, không ngờ tới vẫn để cô chịu ấm ức này.
Có phải vợ anh vì chuyện này mà không cần anh, cho nên mới rời khỏi anh hay không.
Nghĩ tới đây Hoắc Cảnh Xuyên ngoại trừ khủng hoảng thì chính là sợ hãi, cảm giác vô lực đánh úp về phía anh.
Vương Chí Cường thân là bạn nối khố nhiều năm của Hoắc Cảnh Xuyên nên hiểu rõ tính cách của anh nhất, thấy sắp xảy ra chuyện Vương Chí Cường nhanh chóng tiến lên khuyên can anh:
“Lão Hoắc, đừng xúc động, hiện giờ tìm em dâu mới là quan trọng nhất.”
Ngay cả Lưu Quốc Diệu cũng đen mặt khuyên anh: “Chuyện này cậu cứ yên tâm, tôi sẽ bảo người Kiều gia cho cậu câu trả lời thỏa đáng.”
Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng nói: “Chuyện này có tác dụng sao? Hiện giờ không tìm thấy được vợ tôi.”
Vương Chí Cường nghe thấy thế thầm than một tiếng không ổn, nhanh chóng chắn trước mặt Lưu Quốc Diệu nói:
“Lão Hoắc, hiện giờ không phải lúc tức giận, nhanh chóng tìm được em dâu mới là quan trọng nhất.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua Vương Chí Cường, ngay sau đó không quan tâm đi ra ngoài.
Vương Chí Cường thấy Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, nhanh chóng giải thích với Lưu Quốc Diệu:
“Sư trưởng, lão Hoắc không có ý đó, anh ấy là trong lòng quá sốt ruột, anh đừng để trong lòng.”
Anh ta sợ vì chuyện vừa rồi, sau này sư trưởng sẽ gây khó dễ cho lão Hoắc.
“Tôi biết, nhanh đi tìm người đi.” Lưu Quốc Diệu đâu còn có khả năng không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, trừng mắt với anh ta xong, nói hết lời thì nhanh chóng rời đi.
Khi bọn họ rời đi, Trương Hưng Á nhìn vết lõm trên bàn làm việc của mình, trong lòng còn nghĩ lại mà sợ.
Nếu cú đấm này đánh lên người, có lẽ mạng nhỏ cũng mất đi nửa.
Tố chất cơ thể của quân nhân đúng là khác biệt.
Nhưng mà anh ta cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đánh thức những người khác, cùng nhau đi ra ngoài tìm người.
Lục Hướng Noãn đã thời gian dài không ngủ lâu như vậy, giống như trải qua một thế kỷ.
Cô xoa huyệt thái dương hơi phát đau, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện hiện giờ đã 8 rưỡi tối.
“Không xong, đã muộn như vậy rồi.”
Lục Hướng Noãn nhanh chóng đứng dậy phủi mảnh vụn đồ ăn vặt trên người, sau đó lấy đồ mình chuẩn bị sẵn ra, tìm dây thừng buộc lên xe, rồi đẩy xe từ trong không gian ra.
Hiện giờ đạp xe trở về, đợi ra khỏi huyện thành thì đạp xe điện trở về, như vậy về nhà sẽ nhanh hơn.
Lục Hướng Noãn đạp xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vương Chí Cường mơ hồ nhìn thấy bóng dáng rất giống Lục Hướng Noãn, vì thế gọi Hoắc Cảnh Xuyên cách anh ta không xa:
“Lão Hoắc, anh mau nhìn xem đó có phải em dâu không?”
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức dừng lại, nhìn theo ngón tay Vương Chí Cường chỉ, cho dù trời tối nhưng thị lực của Hoắc Cảnh Xuyên rất tốt, anh liếc mắt một cái là nhận ra cô.
Là vợ anh, bộ quần áo kia là anh mua.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói hai lời nhanh chóng tới chỗ Lục Hướng Noãn, Vương Chí Cường thấy thế vội đuổi theo.
“Vợ, vợ.”
“Vợ à.”
“Noãn Noãn.”
…
Lục Hướng Noãn đang đạp xe giống như nghe được Hoắc Cảnh Xuyên gọi cô, nhưng mà nghĩ một lát đã muộn như vậy, có lẽ anh đang ở trong nhà cho nên không để trong lòng, chỉ nghĩ là mình nghe nhầm nên tiếp tục ra sức đạp xe.
Cô phải nhanh rời khỏi huyện thành, tìm chỗ không có ai đổi xe điện.
Nhưng mà âm thanh kia càng ngày càng rõ, cho nên Lục Hướng Noãn muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.
Vì thế cô phanh xe lại, quay đầu nhìn phía sau.
Bóng dáng của người nọ nhìn rất quen thuộc, là anh sao?
Hoắc Cảnh Xuyên thấy xe dừng lại thì nhanh chóng xông lên, khi Lục Hướng Noãn còn chưa kịp phản ứng cô đã bị người ta ôm chặt lấy.
Thậm chí cô nhạy bén cảm nhận được có thứ gì đó nhỏ giọt lên áo mình, chỗ bả vai ướt át.
Lục Hướng Noãn bị ghìm chặt suýt nữa không nói được: “Hoắc… Hoắc Cảnh Xuyên, sao anh lại tới đây…”