Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên ôm chặt Lục Hướng Noãn, giống như ôm chặt cả thế giới của mình, căn bản luyến tiếc buông tay, miệng nỉ non:
“Vợ à, em đừng không cần anh.”
“Vợ à, chỉ cần em không rời khỏi anh, bảo anh làm gì cũng được hết.”
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ai nói là em muốn rời khỏi anh?”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy những lời này trong lòng đột nhiên vui vẻ, anh ngẩng đầu ánh mắt thâm thúy nhìn cô gái nhỏ trước mặt, sau đó vô cùng đáng thương, kèm theo khóc nức nở nói:
“Anh cho rằng em không cần anh nữa.”
Vừa mới dứt lời nước mắt to như hạt đậu chảy ra, cũng nhỏ giọt vào trái tim Lục Hướng Noãn.
Vẻ mặt Lục Hướng Noãn ngẩn ra, sau đó giơ tay lau khô nước mắt trên mặt anh, nhưng mà càng lau càng nhiều, căn bản không thể lau sạch sẽ, vì thế cô “châm chọc”:
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh khóc trông thật khó coi.”
Hoắc Cảnh Xuyên như hao hết tất cả sức lực trên người cầu xin: “Vợ à, cầu xin em, cầu xin em đừng rời khỏi anh.”
Đừng rời khỏi anh.
Lục Hướng Noãn kiễng chân hôn lên môi anh một cái, trên mặt tràn ngập ý cười nói:
“Được, em đồng ý với anh.”
Vương Chí Cường cách đó không xa bị nhét đầy cơm chó, đây là lần đầu tiên anh ta thấy dáng vẻ không biết xấu hổ này của Hoắc Cảnh Xuyên, “ghê tởm” đến mức cả người nổi đầy da gà.
Nhưng mà Vương Chí Cường không mở miệng quấy rầy hai người đang ngọt ngào, không chỉ như vậy, anh ta còn rất có nhãn lực ngăn cản Lưu Quốc Diệu.
“Sư trưởng, hiện giờ không có tiện qua đó.”
Lưu Quốc Diệu nhìn thấy Lục Hướng Noãn thì cảm thấy an lòng, lại nhìn Hoắc Cảnh Xuyên không biết xấu hổ dựa gần Lục Hướng Noãn cách đó không xa, quả thực không có mắt nhìn, cuối cùng kéo tai Vương Chí Cường đạp xe trở về.
Trên đường trở về, Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường gặp đám Trương Hưng Á đang đi tìm người giúp, nói với bọn họ một tiếng sau đó rời đi.
Nếu người đã tìm được thì không cần bận việc nữa, ngay sau đó đám Trương Hưng Á kết thúc công việc trở về ngủ.
Lục Hướng Noãn nhìn người đàn ông trước mặt ước gì có thể dính lấy mình, đẩy một cái:
“Hoắc Cảnh Xuyên, chúng ta cần phải trở về, không còn sớm nữa.”
Nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy, chỉ sợ hai bọn họ sẽ bị kéo đi ra ngoài phê phán.
“Ừm, vợ.” Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng đồng ý, nhưng tay đặt trên eo Lục Hướng Noãn vẫn không chịu buông ra.
Bởi vì chỉ khi lúc này anh mới có thể cảm nhận được rõ Lục Hướng Noãn không rời khỏi anh.
Anh quá sợ hãi cô rời đi.
Lục Hướng Noãn nhìn bàn tay to trên eo mình, nhẫn nại dỗ dành: “Buông tay, lại không buông tay em sẽ tức giận.”
Đúng là người đàn ông mới khóc lớn một trận cô không thể trêu vào.
Vừa nghe hai chữ tức giận, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên vang lên chuông cảnh báo, nhanh chóng buông tay ra:
“Vợ à, anh sai rồi, em đừng tức giận có được không.”
Lục Hướng Noãn nói: “Ừm, nhanh về nhà đi, hôm nay hơi mệt mỏi.”
Hai người mỗi người một chiếc xe, cho nên ý nghĩ chở Lục Hướng Noãn về nhà của Hoắc Cảnh Xuyên bị ngâm nước nóng.
Cuối cùng không thể đạp xe đi song song với Lục Hướng Noãn, mà đi phía sau cô.
Hai chiếc xe cách nhau chưa đến 1 mét.
Còn vì sao Lục Hướng Noãn ở huyện thành muộn như vậy mới trở về, Hoắc Cảnh Xuyên không hỏi, bởi vì anh sợ nghe được chuyện mà mình không thích nghe từ miệng Lục Hướng Noãn.
Có đôi khi, cuộc sống cần tự mình lừa gạt.
Mà anh có thể chắc chắn duy nhất chính là, chỉ cần cô, cô ở bên mình là được, chuyện còn lại không cần hỏi đến.
Trên đường đạp xe trở về, Lục Hướng Noãn quay đầu lại hỏi: “Sao anh tìm em tìm tới huyện thành thế, em nhớ rõ em để tờ giấy cho anh mà.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhắc nhở: “Vợ, nhìn đường.”
Thấy cô quay đầu lại, Hoắc Cảnh Xuyên mới yên tâm.
Ngay sau đó anh mở miệng giải thích cho Lục Hướng Noãn:
“Buổi tối khi về nhà phát hiện em không ở nhà, hơn nữa xe cũng không ở nhà. Đến nhà chị dâu Hồ và chị dâu Trình cũng không thấy em, cho nên anh sốt ruột tới đây tìm em.”
Chủ yếu là sợ em không cần anh, nhưng mà những lời này Hoắc Cảnh Xuyên không nói ra.
Anh sợ nói nhiều, vợ anh thực sự không cần anh.
Còn Vương Chí Cường và Lưu Quốc Diệu, hai người đã sớm bị anh ném ra sau đầu.
Lục Hướng Noãn bịa một cái cớ:
“Khi em trở về gặp một thai phụ sắp sinh, xung quanh cô ấy không có ai, cho nên em giúp đỡ đỡ đẻ, không nghĩ tới bận đến muộn như vậy, hại anh lo lắng, rất xin lỗi.”