Lục Hướng Noãn pha một cốc mì trước, là vị dưa chua, chẳng qua khoảng thời gian trước bị người ta khui ra có vấn đề về chất lượng, suy nghĩ vì vấn đề khỏe mạnh của mình, vì thế Lục Hướng Noãn không thèm nhìn một cái ném túi dưa chua vào trong thùng rác.
Rõ ràng là một gói mì không đủ ăn, sau đó lại ăn bốn con cua, mấy con tôm, ít rau xanh nữa.
Đương nhiên không thể thiếu trái cây cô thích nhất sau khi ăn xong, nho đỏ và dâu tây.
Khi Lục Hướng Noãn ăn cơm cố ý tìm một cuốn tiểu thuyết ra đọc, dùng để giết thời gian nhàm chán, dù sao Hoắc Cảnh Xuyên có việc, xin nghỉ đi ra ngoài, cô có một đống thời gian.
Cuộc sống vợ chồng vẫn phải có không gian của mình, như vậy có thể giúp tình cảm vợ chồng hài hòa.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên đi làm gì, anh chưa nói, cho nên Lục Hướng Noãn cũng không hỏi, khi anh muốn nói đương nhiên là cô sẽ biết.
Khoảng 2 giờ chiều Lục Hướng Noãn ra khỏi không gian, cô thấy Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa trở về, ăn uống no đủ thì nằm trên giường ngủ trưa.
Đợi Lục Hướng Noãn tỉnh lại đã hơn 5 giờ, nói một cách chính xác là cô bị mùi thơm làm tỉnh.
Không cần phải nói cũng biết là Hoắc Cảnh Xuyên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ở phòng bếp, vì thế Lục Hướng Noãn đi giày vào đi ra ngoài, quả nhiên là cô đoán đúng.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên đeo tạp dề đứng thái rau trước bếp hỏi: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh trở về khi nào thế?”
Hoắc Cảnh Xuyên dừng việc thái rau, quay đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn: “Vừa trở về được một lát, chẳng qua thấy em ngủ cho nên anh không đánh thức em.”
Vợ anh thực sự rất đẹp.
“Ừm, anh đi bận việc trước đi, em đi rửa mặt, lát nữa em sẽ giúp anh.” Lục Hướng Noãn nói xong, không đợi Hoắc Cảnh Xuyên đáp lời đã rời đi.
Đợi Lục Hướng Noãn rửa mặt xong trở về, Hoắc Cảnh Xuyên đã thái đồ ăn xong, cho vào nồi xào, cho nên không có việc gì cần cô làm.
Cho dù có, Hoắc Cảnh Xuyên cũng không nỡ để Lục Hướng Noãn làm.
Lục Hướng Noãn bất đắc dĩ hôm nay chỉ có thể lén lười, ngồi trước bàn ăn ở phòng khách đợi ăn cơm.
Hoắc Cảnh Xuyên nấu một nồi cháo trứng vịt Bắc Thảo, còn xào hai món rau, trừ mấy món này ra anh còn nấu một bát canh trứng cho Lục Hướng Noãn.
Món chính ấy à, chính là màn thầu bột mì trắng anh hấp không ăn hôm qua.
Không cần tự mình ra tay cũng có đồ ăn nóng hổi, Lục Hướng Noãn vô cùng hài lòng cộng thêm vui mừng đối với Hoắc Cảnh Xuyên, vì thế khi ăn cơm cô mở miệng khen anh nhiều lần.
Khích lệ anh không ngừng cố gắng.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói câu nào, chẳng qua ánh mắt tràn ngập sủng nịch nhìn cô, như vậy đã thắng qua tất cả.
Có loại cảm giác cô đang nháo, anh đang cười.
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Cảnh Xuyên ôm công việc rửa bát đũa, mà Lục Hướng Noãn thì bị anh đẩy về phòng ăn táo.
Quả táo là vừa rồi khi anh múc đồ ăn đã gọt vỏ, gọt sẵn như vậy tránh dơ tay cô.
Mọi chuyện anh đã suy nghĩ chu toàn thay cô.
Anh chỉ hi vọng Lục Hướng Noãn có thể ở bên cạnh anh lâu một chút, tốt nhất là cả đời.
Lục Hướng Noãn ăn táo mới biết được vậy mà Hoắc Cảnh Xuyên mua một túi táo to, khoảng chừng hơn 10 cân.
Hơn 10 cân táo, cô và Hoắc Cảnh Xuyên ăn nhanh cũng phải non nửa tháng.
Phải biết rằng hiện giờ trời nóng, đồ không để lâu được, càng khỏi phải nói trái cây như táo.
Cho nên đợi Hoắc Cảnh Xuyên rửa bát xong trở về, Lục Hướng Noãn hỏi anh mưa nhiều táo như thế làm gì.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Mua táo ngoại trừ ăn ra thì còn có thể làm gì, em thích ăn, lần này gặp phải nên anh mua nhiều một chút.”
Lục Hướng Noãn đối mặt với ngang tàng như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Cuối cùng cô dứt khoát nhét nửa quả táo ăn dở trong tay vào tay Hoắc Cảnh Xuyên:
“Không ăn nổi nữa, em đi tắm rửa.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn dấu răng phía trên quả táo, gương mặt như núi băng chỉ cười, ngay sau đó cắn vào chỗ Lục Hướng Noãn mới cắn xong.
Quả táo này thật ngọt.
Ngọt hơn bất cứ quả táo nào anh ăn lúc trước, ngay cả quả táo ở Thiểm Tây cũng không ngọt bằng.
Khi 8-9 giờ tối, Hoắc Cảnh Xuyên kéo Lục Hướng Noãn tiến hành một trận giao lưu.
Mãi đến 12 rưỡi, khi đêm đã rất sâu anh mới dừng lại.
Từ sau khi trong nhà có bao cao su, anh không còn tiết chế nữa, giường trong nhà vừa đến buổi tối là kẽo kẹt loạn cả lên.