Giường là khi Hoắc Cảnh Xuyên kết hôn nhờ người làm mới, hơn nữa thợ mộc họ Mã dùng vật liệu vững chắc, làm thủ công không lén cắt giảm nguyên liệu, cho nên không tồn tại vấn đề chất lượng.
Duy nhất có thể trách chính là hán tử Đông Bắc cao 1m85 như Hoắc Cảnh Xuyên sức lực quá mạnh.
“Vợ à, em ngủ chưa?”
“… Làm sao vậy… Có việc gì ngày mai nói…” Lục Hướng Noãn mơ mơ màng màng nói xong thì ngủ mất, chủ yếu là cô quá mệt mỏi, hơn nữa sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Hoắc Cảnh Xuyên xoa đầu Lục Hướng Noãn, ngay sau đó thỏa mãn ôm cô ngủ say.
Đợi sáng hôm sau tỉnh dậy, khi Hoắc Cảnh Xuyên làm xong thể dục buổi sáng trở về, Lục Hướng Noãn còn nhớ rõ hình như tối qua anh có chuyện muốn nói với mình, cho nên nhân lúc ăn cơm nói chuyện này ra.
Hoắc Cảnh Xuyên dừng ăn, ngay sau đó nói: “Sau này Đoạn Tiểu Vi sẽ không lại đến nhà gây sự, còn có Kiều An Na nữa, anh đã xử lý xong rồi vợ.”
“Nhanh như vậy sao?
Sớm hơn cô dự đoán trước mấy ngày, có lẽ ngày hôm qua anh xin nghỉ đi ra ngoài là bận việc này.
Đúng là mọi chuyện đều có phản hồi, mọi thứ đều có tiếng vọng.
“Không nhanh.” Chủ yếu là trong lúc điều tra anh tốn chút thời gian, nếu không còn có thể càng nhanh hơn chút, Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ thầm.
Hơn nữa cách ngày vợ anh quy định còn 2 ngày, chuyện này đã là rất chậm đối với anh.
Lục Hướng Noãn đề nghị: “Ừm, giữa trưa trở về làm đồ ăn ngon cho anh.”
Xem như ngao Hoắc Cảnh Xuyên ngày hôm qua đã vất vả.
Hoắc Cảnh Xuyên từ chối, còn để lộ ra trước tiên với cô buổi chiều trở về làm đồ ăn ngon cho cô.
Anh vốn định làm món hầm giữa trưa, nhưng mà không đủ thời gian, cho nên anh chỉ có thể đổi sang buổi chiều, đến lúc đó lại dán mấy bánh bao cuộn và bánh bột ngô cho vợ ăn.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ thần bí của anh, có chút chờ mong bữa cơm tối.
Mãi đến khi buổi chiều Hoắc Cảnh Xuyên trở về, trên giá bếp có thêm chảo sắt to, còn có bột ngô nhào sẵn, cùng với thịt gà và xương sườn đã cắt thành từng miếng, Lục Hướng Noãn mới biết anh muốn nấu món gì.
Lần trước cô nấu xương sườn hầm luôn cảm thấy thiếu gì đó, lần này cô muốn nếm thử xem người Đông Bắc như Hoắc Cảnh Xuyên nấu thế nào.
Xương sườn thịt gà là món chính, lại thêm ít mộc nhĩ đã ngâm sẵn, nấm hương cùng với đậu que khô vào nồi nấu.
Đậu que khô là khi tới Vương Quế Anh đưa cho, đại đội Hồng Kỳ chỗ Lục Hướng Noãn làm thanh niên trí thức mỗi năm tới mùa đậu que chín, các đội viên đều có thói quen hái xuống phơi khô dưới ánh mặt trời.
Như vậy tiện cho mùa đông ăn, dù sao ở Đông Bắc vừa đến mùa đông, sẽ âm mấy chục độ.
Đừng nói là rau xanh, cho dù là con người cũng không muốn đi ra ngoài, cả ngày ở trong phòng làm mèo ngủ đông trên giường đất.
“Hoắc Cảnh Xuyên, xong chưa?” Lục Hướng Noãn ngửi mùi thơm trong nồi truyền ra thì thèm ăn, đôi mắt khẽ chớp nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mềm lòng, nhưng vẫn lắc đầu bởi vì chưa tới thời gian.
Lục Hướng Noãn có chút nhụt chí: “Vậy được rồi, lát nữa nấu xong thì anh gọi em, em về phòng đọc sách.”
Lục Hướng Noãn rời đi mấy phút, Hoắc Cảnh Xuyên dán bánh bột ngô lên.
Còn có bánh mì cuốn cũng cho vào trong nồi nấu.
Mười phút trôi qua, Lục Hướng Noãn được như ý nguyện ăn món hầm cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Thịt vừa mới tiến vào trong miệng, đôi mắt của Lục Hướng Noãn sáng lên, là hương vị trong tưởng tượng của cô, không khác chút nào.
Biểu cảm của Lục Hướng Noãn thành công lấy lòng Hoắc Cảnh Xuyên: “Vợ à, lần sau còn làm cho em.”
Một bữa cơm ăn xong, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên ăn đến mồ hôi ướt đẫm, nhưng mà trong nồi vẫn còn hơn nửa chưa ăn hết.
Hoắc Cảnh Xuyên múc nó ra, đặt vào giếng lạnh, như vậy ngày mai sẽ không hỏng.
Con của Vương Dược Phú và Lý Tiểu Uyển sinh ra được mấy ngày, còn chưa đặt tên, nghĩ tới đây Lưu Thúy sốt ruột.
Đơn giản là hôm nay nhân lúc thông gia ở nhà trông đứa bé, bà ấy một đường giết tới cục công tìm Vương Giải Phóng.
Con trai không bỏ lực, chỉ có thể để người làm mẹ như bà ấy ra tay.
Đương nhiên là Vương Giải Phóng nhận ra được người trước mắt, không nói tới việc bà ấy là mẹ của Vương Dược Phú cấp dưới mình, chỉ riêng là mẹ vợ của Hoắc Cảnh Xuyên ân nhân cứu mạng của anh ta, chuyện này cũng đáng để anh ta tôn kính.
Tuy là kết nghĩa, nhưng mà không khác gì ruột thịt.
Cho nên Vương Giải Phóng nhanh chóng chiêu đãi Lưu Thúy, bưng trà rót nước, cộng thêm lấy đồ ăn vặt vợ anh ta làm cho anh ta ra chiêu đãi bà ấy.