Khi Hồ Ái Hương nói những lời này có chút nghẹn ngào:
“Chuyện nhận nuôi đứa bé nói sau đi, thực sự không mang thai được, vậy nói lên đời này tôi không có duyên với đứa bé.”
Bầu không khí vừa rồi còn náo nhiệt lập tức lạnh lẽo xuống, ngay cả Trình Hiểu Yến ở bên cạnh cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Dù sao chuyện này không xảy ra trên người mình, vĩnh viễn không biết đau cỡ nào, huống chi nhiều năm qua chị dâu Ái Hương không mang thai đã nhiều năm, có lẽ trong lòng càng đau.
“Chị dâu, em có thể bắt mạch cho chị không?”
Hồ Ái Hương hơi kinh ngạc nhìn về phía Lục Hướng Noãn: “Hướng Noãn, em đang nói chị sao?”
Lục Hướng Noãn gật đầu: “Vâng.”
Tuy không biết vì sao Lục Hướng Noãn sẽ nói như vậy, nhưng Hồ Ái Hương vẫn vươn tay qua.
Trình Hiểu Yến và Trương Cải Liên không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn.
Một đáp án miêu tả sinh động hiện lên trong lòng Trình Hiểu Yến, chẳng qua cô ấy không dám chắc chắn.
Dù sao cô ấy biết chị dâu Ái Hương đi khám ở rất nhiều bệnh viện lớn, đều không chữa khỏi.
Hướng Noãn có thể chữa được sao?
Ba phút sau, Lục Hướng Noãn mới mở mắt ra, rút tay về.
Trình Hiểu Yến nóng vội hỏi: “Hướng Noãn, có vấn đề gì không?”
“Có vấn đề.”
Cô vừa nói như vậy, trong lòng mọi người ở đây đều thấp thỏm, đặc biệt là Hồ Ái Hương làm đương sự cơ thể lung lay sắp đổ, miệng run rẩy gần như sắp không nói nên lời:
“… Hướng Noãn… Rốt cuộc là có vấn đề gì…”
Lục Hướng Noãn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, mấp máy môi gian nan nói:
“Cơ thể chị hơi khó giải quyết, chị dâu, có phải khi chị còn trẻ từng để cơ thể chịu lạnh hay không?”
“Từng có chuyện này.”
Thời gian nhoáng cái trở lại mùa đông năm Hồ Ái Hương 14 tuổi, cô ấy ham chơi, gạt người trong nhà đến bờ sông nhìn người ta đập ra động băng tìm cá với bạn.
Nhìn thấy bọn họ bắt được nhiều cá, đám Hồ Ái Hương cũng thèm muốn chết, dù sao đó là thịt, cho nên hai bọn họ tính toán quyết định đợi mọi người đi sạch, đến những động băng kia nhặt của hời.
Hồ Ái Hương đã nghĩ tới cảnh cô ấy mang cá về nhà, mẹ cô ấy kiểu gì cũng khen cô ấy.
Cho nên những người khác mới rời đi không lâu, Hồ Ái Hương và bạn đã gấp không đợi nổi xuống sông.
Mùa đông, trời lạnh, trên mặt sông kết một tầng băng thật dày, rất trơn, đi không cẩn thận cũng có thể ngã tay chân chổng lên trời.
Hồ Ái Hương mới đi xuống đã trượt hai lần, nhưng mà cô ấy không chê đau, trong đầu đều là cá sắp tới miệng.
Động băng này không có thì đổi động băng khác, dưới nỗ lực bám riết không tha của Hồ Ái Hương và bạn, thực sự là không tìm được, ngay cả cá to cỡ bàn tay còn không có.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị bất lực trở về nhà, chân Hồ Ái Hương trượt một cái, trực tiếp trượt vào động băng kia.
Lạnh lẽo bao phủ toàn thân cô ấy, cho dù cô ấy liều mạng kêu cứu thế nào, đều không có tác dụng, cả cơ thể ngâm trong nước lạnh lẽo.
Lúc này cô ấy đã mất đi ý thức, hôn mê.
Đợi khi Hồ Ái Hương tỉnh lại đã ở trên giường trong nhà, sau này nghe mẹ cô ấy nói cô ấy ngâm mình trong nước lạnh ở động hơn nửa tiếng mới được vớt ra, suýt chút nữa đã mất mạng.
Đợi cơ thể cô ấy khỏe mạnh hơn, người trong nhà đặc biệt đến hợp tác xã mua bán mua đồ dẫn theo cô ấy đến nhà người cứu cô ấy cảm ơn.
Nhưng mà cũng chính từ đó cô ấy có bệnh vặt không dứt, quanh năm suốt tháng sợ lạnh, còn động một tí là đau eo.
Nếu không phải Lục Hướng Noãn không hỏi, Hồ Ái Hương đã sắp quên mất chuyện này.
Mấy người ở đây nghe thấy thế đều cảm thán một câu Hồ Ái Hương phúc lớn mạng lớn, rơi vào động nước băng lâu như vậy còn có thể sống sót, chắc chắn là người có phúc.
Hiện giờ cho dù người ta nói gì, Hồ Ái Hương đều không nghe lọt.
Cô ấy nhìn vẻ mặt phức tạp của Lục Hướng Noãn, trong lòng đã có phỏng đoán:
“Hướng Noãn, chẳng lẽ… Chị vẫn luôn không thể mang thai… Là liên quan tới chuyện này…”
Lục Hướng Noãn gật đầu:
“Mạch tượng của chị biểu hiện cung hàn, có lẽ là liên quan tới lần đó chị rơi xuống nước. Chị dâu, ngày đó chị rơi xuống nước tháng sau có tới kinh nguyệt hay không?”
Hồ Ái Hương nói chắc chắn:
“Có, lúc trước tới luôn rất nhiều, nhưng mà kể từ sau lần đó nếu không phải không tới, thì chỉ có một ít, còn luôn không sạch. Nhiều năm như vậy chị khám rất nhiều bác sĩ, kết quả không có một ai nói ra được nguyên do, nên dứt khoát từ bỏ.”
Vậy thì đúng rồi, Hồ Ái Hương chính là vì bị cảm lạnh dẫn tới cô ấy nhiều năm như vậy mới không thể mang thai.