Trong lúc tới kinh nguyệt cơ thể vốn vô cùng yếu ớt, hơn nữa ngày mùa đông ngâm mình trong nước băng hơn nửa tiếng, vi khuẩn linh tinh trong nước đá rất dễ xâm nhập vào trong cơ thể.
Đồng thời kinh nguyệt lại cho không gian sinh sôi nảy nở vi khuẩn nhất định, chuyện này khiến ống dẫn trứng, cổ tử cung, buồng trứng dễ bị cảm nhiễm, do đó dẫn tới xuất hiện một số bệnh phụ khoa, chuyện này cũng trực tiếp dẫn tới cô ấy khó sinh con.
Đối với Lục Hướng Noãn mà nói, bệnh này của Hồ Ái Hương khó giải quyết nhưng cũng không khó giải quyết.
Biện pháp không khó giải quyết chính là uống một giọt linh tuyền vào, đảm bảo diệt trừ được bệnh, một giọt không được thì hai giọt, luôn có thể tốt hơn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không định làm như thế, hiện giờ ở bộ đội cô cần phải vô cùng cẩn thận, không thể luôn đặt mình vào nguy hiểm.
Người có thể xuất hiện ở nơi này, cả đám không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhỡ đâu để lộ bản thân vậy thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn cũng đã sớm làm tốt quyết định, nước linh tuyền chỉ cho cô và Hoắc Cảnh Xuyên cùng với Phú Quý trong nhà dùng, thời gian còn lại không phải lúc vô cùng bất đắc dĩ, cô sẽ không dùng.
Cho nên cứ thế, chỉ có thể áp dụng trung dược dông dài tiến hành điều trị, nếu có cơ hội, Lục Hướng Noãn vẫn muốn lan truyền kỹ thuật trung y.
Văn hóa truyền thừa mấy ngàn năm không thể bị bao phủ ở trong sông dài lịch sử này.
Hồ Ái Hương mất mát nói: “Hướng Noãn… Có phải bệnh này của chị không thể chữa trị hay không…”
Trình Hiểu Yến và Trương Cải Liên ngồi bên cạnh lúc này trong lòng cũng khó chịu, bọn họ đều không giúp được Hồ Ái Hương, chỉ có thể nói mấy lời an ủi cô ấy.
Lục Hướng Noãn thu hồi suy nghĩ của mình, ánh mắt nhìn về phía Hồ Ái Hương lần nữa, kiên định nói:
“Có thể chữa, ai nói không thể chữa?”
Nhưng mà Hồ Ái Hương đang đắm chìm trong thế giới của mình đâu nghe lọt những lời Lục Hướng Noãn mới nói, hiện giờ trong lòng cô ấy đều là áy náy, một mình lẩm bẩm nói:
“Đây là mệnh của chị, nếu khi còn nhỏ chị không ham chơi, đã không rơi vào động băng kia, cả đời con người đều đã có số cả…”
Trình Hiểu Yến dùng sức lắc Hồ Ái Hương còn đang hơi si ngốc: “Chị dâu, em ấy nói có thể chữa trị, em ấy có thể chữa bệnh cho chị.”
“Hiểu Yến, đừng nói đùa với chị… Đợi một lát, em nói có thể chữa trị… Thật hay giả…”
Hồ Ái Hương nắm chặt lấy cánh tay của Trình Hiểu Yến, vẻ mặt tràn ngập hi vọng nhìn cô ấy.
“Thật, em Hướng Noãn nói, không tin chị hỏi em ấy xem.”
Hồ Ái Hương nhanh chóng quay đầu, run rẩy, hơi nghẹn ngào nói: “Hướng Noãn… Thật sao… Bệnh của chị… Em có thể chữa khỏi ư…”
Lục Hướng Noãn đáp: “Chị dâu, chị tin em không?”
Nhìn ánh mắt kiên định nghiêm túc của cô, Hồ Ái Hương rất khó nói ra chữ không, ngay sau đó gật đầu thật mạnh:
“… Chị dâu tin em…”
“Tin em thì tốt, ngắn thì nửa năm, lâu là một năm, em đảm bảo chị sẽ được như ý nguyện.”
Hồ Ái Hương nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, nước mắt không chịu khống chế chảy ra.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hồ Ái Hương đã quỳ xuống với Lục Hướng Noãn.
Chuyện này khiến Lục Hướng Noãn sợ hãi vội vươn tay đỡ cô ấy, Trương Cải Liên và Trình Hiểu Yến cũng vội đỡ cô ấy ngồi lên ghế.
“Hướng Noãn… Cảm ơn em… Cảm ơn em…” Cho dù có được hay không, lời cảm ơn đều phải nói ra.
Nhưng mà Hồ Ái Hương mơ hồ có dự cảm, đó chính là tin Lục Hướng Noãn không sai.
Nghĩ tới đây, Hồ Ái Hương kích động đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.
“Không cần cảm ơn.”
Tùy quân đến bây giờ, cô được Hồ Ái Hương chăm sóc rất nhiều, coi như là trả lại ân tình đi.
Trình Hiểu Yến tin tưởng Lục Hướng Noãn 100%, cô ấy cảm thấy vui sướng thay Hồ Ái Hương.
Nhưng Trương Cải Liên thì khác, chẳng qua thấy Hồ Ái Hương vui sướng như thế cô ấy sợ Hồ Ái Hương thất vọng, cho nên nuốt những lời muốn nói xuống, không nỡ giội nước lạnh lên người cô ấy.
Thử xem cũng được, con người luôn phải có hi vọng.
Chỉ trong nháy mắt đã tới lúc nên nấu cơm trưa, cho nên mấy người nói cười rời đi, chẳng qua Lục Hướng Noãn đặc biệt giữ Hồ Ái Hương ở lại.
“Hướng Noãn, làm sao vậy?”
“Chị dâu, lần sau khi chị qua đây, chị dẫn theo sư trưởng Lưu nữa, em kê mấy phương thuốc điều trị.”
Hai bút cùng vẽ, mới có thể thấy hiệu quả càng nhanh hơn.
Hồ Ái Hương và Lưu Quốc Diệu đã sắp 40, với độ tuổi của Hồ Ái Hương, nếu mang thai sẽ thuộc sản phụ lớn tuổi, sản phụ lớn tuổi sinh con đều gặp nguy hiểm.