Cho nên Lục Hướng Noãn cần phải dự đoán hết mọi việc sẽ xảy ra, như vậy sau khi mọi chuyện xảy ra có thể ứng phó kịp thời.
Hồ Ái Hương gật đầu đồng ý, đồng thời lại nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn xong mới đi.
Đợi Hồ Ái Hương rời đi, Lục Hướng Noãn duỗi người, sau đó rửa sạch tay đến phòng bếp nấu cơm.
Lục Hướng Noãn nấu đồ ăn rất đơn giản, mì cà chua trứng.
Mì là khoảng thời gian trước cô tìm cớ lấy trong không gian ra, Lục Hướng Noãn thường xuyên muốn bớt việc, sẽ ném mì sợi ra ăn.
Thô cỡ ba ngón tay, đủ cho cô và Hoắc Cảnh Xuyên ăn no.
Trứng gà là dùng mỡ heo ốp vàng rực.
Nấu mì xong Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa trở về, Lục Hướng Noãn quyết định về phòng nhìn tên trên bàn.
Ngay khi cô phát sầu, Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong trở về.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn đống giấy vo tròn trên bàn, cũng không tức giận, khom lưng nhặt hết nó lên, tiện tay mở ra xem.
“Vương Duẫn Văn, Vương Duẫn Võ.”
Ngay sau đó anh lại mở tờ khác:
“Vương Gia Hòa, Vương Gia Tinh.”
…
Liên tục mở ra mấy tờ, bên trên đều là tên, rất rõ ràng, vợ anh lại phát sầu vì chuyện đặt tên.
Hoắc Cảnh Xuyên đặt giấy lên trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn, vươn tay xoa huyệt thái dương cho cô.
Khi tay tiếp xúc với làn da, xúc cảm lạnh lẽo khiến Lục Hướng Noãn bất ngờ mở mắt:
“Anh về rồi à?”
“Ừm, thực sự không được thì chọn một tên bên trong đống tên này. Anh thấy hai cái tên Vương Duẫn Văn, Vương Duẫn Võ khá hay, có thể văn có thể võ.”
“Để em lại nghĩ thêm đi, ăn cơm trước đã, đợi lát nữa mì sẽ trương mất.” Lục Hướng Noãn tách đề tài, cô vẫn cảm thấy hai chữ kia không dễ nghe.
Bên kia Lưu Quốc Diệu về đến nhà thấy vợ đang khóc trong phòng, hán tử phương bắc vẫn luôn trấn định đột nhiên luống cuống.
Anh ta luống cuống tay chân lau nước mắt cho Hồ Ái Hương.
Lưu Quốc Diệu tràn ngập đau lòng nói: “Vợ à, làm sao vậy? Ai bắt nạt em, em nói với anh, anh đi báo thù cho em.”
Vợ anh ta gả cho anh ta nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng thấy cô ấy giống như hôm nay, khóc lợi hại như thế, khóc đến anh ta vô cùng đau lòng.
Hồ Ái Hương sợ anh ta làm việc ngốc, nhanh chóng nắm lấy tay anh ta: “Không ai bắt nạt em… Là em rất vui… Lão Lưu…”
“Vợ à, em đừng lừa anh, vui em có thể khóc lợi hại như thế sao? Em nói thật với anh, có phải là đám phụ nữ trong đại viện này khua môi múa mép sau lưng để em nghe thấy được đúng không?”
Lần trước đã bị Lưu Quốc Diệu gặp phải một lần, ở sau lưng nói vợ anh ta là gà mái không đẻ trứng.
Anh ta đã nói mà, khoảng thời gian đó tính tình của vợ anh ta luôn kỳ lạ, động một tí là nổi giận, cho nên anh ta không đành lòng, mắng đám phụ nữ kia ngay tại trận, thậm chí còn gọi chồng bọn họ tới dạy một tiết giáo dục tư tưởng.
Dưới cái nhìn của anh ta, cả đám đều là lo chuyện bao đồng, nhàn muốn chết.
Hồ Ái Hương biết tính tình của Lưu Quốc Diệu, nếu mình không nói ra anh ta sẽ làm việc ngốc, cho nên nhanh chóng nói ra hết chuyện xảy ra hôm nay ở nhà Lục Hướng Noãn.
Lưu Quốc Diệu nghe thấy thế, toàn thân không nhịn được run rẩy: “… Thật ư… Cô ấy… Thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho em sao…”
“Lão Lưu, là thật… Là thật… Chúng ta sắp có con của mình… Con của hai chúng ta…”
Sau khi nói xong, hai vợ chồng ôm nhau khóc rống, giống như muốn phát tiết ra hết ấm ức và chua xót trong mấy năm qua.
Lưu Quốc Diệu biết năng lực của Lục Hướng Noãn, cho nên nếu cô đã nói như vậy, vậy thì cô nhất định có thể làm được.
Chân của Hoắc Cảnh Xuyên còn không phải là ví dụ tốt nhất, còn có bệnh của thủ trưởng, cũng là ví dụ tốt, càng khỏi phải nói Lục Hướng Noãn còn có thể tinh luyện ra thuốc như Penicillin…
Nhưng mà nghe Hồ Ái Hương vì khi còn nhỏ rơi vào động nước băng mới luôn không mang thai, Lưu Quốc Diệu cũng không có chút oán trách, từ đầu tới cuối anh ta chỉ có đau lòng.
Hai vợ chồng ôm nhau khóc một lát mới dừng, hai người thấy đôi mắt của đối phương sưng đỏ, không hẹn mà cùng cười.
Lưu Quốc Diệu cảm thán nói: “Vợ à, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Hồ Ái Hương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng nói:
“Sẽ, đúng rồi, Hướng Noãn bảo anh có rảnh đi tìm em ấy, em ấy kê thuốc cho anh, điều trị cơ thể, nói là chuẩn bị cho mang thai.”
Lưu Quốc Diệu có chút không đợi kịp: “Bây giờ anh qua đó ngay.”