Kết quả Lưu Quốc Diệu mới đi hai bước, đã bị Hồ Ái Hương kéo trở lại: “Hiện giờ người ta đang ăn cơm, anh đi làm gì.”
Lưu Quốc Diệu ngượng ngùng sờ đầu, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng: “Vậy đợi bọn họ ăn cơm xong thì qua.”
Hồ Ái Hương vẫn không đồng ý:
“Hướng Noãn ăn cơm xong có thói quen ngủ trưa, chúng ta không thể quấy rầy em ấy nghỉ ngơi.
Buổi tối đi, buổi chiều em đạp xe tới huyện thành một chuyến, mua ít đồ mang qua. Nhiều năm qua đều như vậy, cũng không vội nhất thời này.”
Lưu Quốc Diệu nghe thấy thế, cũng cảm thấy chuyện này có lý, cho nên đồng ý.
Còn đặc biệt dặn dò Hồ Ái Hương không cần tiết kiệm tiền, mua nhiều một chut.
Cho dù chuyện này có thành hay không, Lục Hướng Noãn có lòng chịu giúp bọn họ, vậy thì chính là ân nhân của Lưu gia bọn họ.
Thực ra trong lòng anh ta vẫn luôn muốn có đứa con của anh ta và vợ.
Hồ Ái Hương trừng mắt với anh ta:
“Chuyện này còn cần anh nói sao? Trong lòng em biết rõ, nhưng mà bệnh này không thể khám miễn phí, anh nói xem chúng ta đưa cho Hướng Noãn bao nhiêu thì thích hợp?”
Hồ Ái Hương vừa hỏi như vậy, thực sự khiến Lưu Quốc Diệu không biết trả lời thế nào.
Một lát sau, Lưu Quốc Diệu mới mở miệng: “Trong nhà còn bao nhiêu tiền?”
“Trong sổ tiết kiệm có lẽ còn 3000 tệ.”
Bọn họ không có con, bình thường ngoại trừ đến bệnh viện thì không còn tiêu dùng khác.
Lưu Quốc Diệu thân là sư trưởng, tiền lương đương nhiên cao hơn những người khác một nửa.
Lưu Quốc Diệu đề nghị: “Hay là cho một nửa đi? Vợ à, em thấy như vậy được không?”
Hồ Ái Hương nói: “Được, chiều nay em lấy sổ tiết kiệm ra, buổi tối đưa qua.”
“Đợi một thời gian hãy đưa tiền, hiện giờ em đưa, có lẽ cô ấy không nhận đâu.”
…
Hồ Ái Hương cảm thấy những lời này của Lưu Quốc Diệu có đạo lý, nên đồng ý, còn sổ tiết kiệm tạm thời không động vào.
Đợi mấy ngày nữa lại lấy ra đưa cho cô, dù sao nhất định phải đưa số tiền này, không thể để người ta giúp đỡ không công.
Lục Hướng Noãn nằm nghỉ ngơi trên người Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng:
“Hoắc Cảnh Xuyên, em muốn chữa bệnh giúp chị dâu Hồ.”
“Có thể mệt đến em hay không?”
Lục Hướng Noãn lắc đầu: “Sẽ không, chẳng qua bệnh của chị ấy hơi phức tạp, cần tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.”
“Ngàn vạn lần đừng để mình mệt.”
“Sẽ không, đợi thêm một thời gian ổn định, chúng ta cũng sinh con đi, Hoắc Cảnh Xuyên.”
Không biết vì sao, cô đột nhiên có chút chờ mong sinh mệnh mới đến.
Khi Lục Hướng Noãn còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Cảnh Xuyên đã đè cô dưới người, cảm xúc kích động còn có chút không chắc chắn hỏi:
“Vợ à, em mới nói gì cơ? Anh không nghe rõ lắm, em lặp lại lần nữa đi.”
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, nói từng câu từng chữ: “Em nói chúng ta cũng sinh một đứa đi, một đứa bé thuộc về anh và em.”
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên nghe rõ, nghe rất rõ ràng, nước mắt to như hạt đậu chảy ra, tay ôm Lục Hướng Noãn không nhịn được run rẩy.
“Hoắc Cảnh Xuyên, nếu anh không thích đứa bé, chúng ta sẽ không…”
“Muốn, vợ à anh muốn.” Hoắc Cảnh Xuyên cắt ngang lời Lục Hướng Noãn nói.
Lục Hướng Noãn nói: “Vậy anh lau khô nước mắt đi, nếu không em sẽ thay đổi chủ ý.”
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức thu hồi nước mắt: “Vợ à, cảm ơn em.”
Là anh nghĩ sai rồi, trong khoảng thời gian này vì chuyện đứa bé mà anh luôn thất thần, lát nữa gặp Vương Chí Cường sẽ đánh anh ta một trận tơi bời.
Vương Chí Cường đang rửa bát cũng hắt xì một cái: “Lại có kẻ mắng mình sau lưng đây mà.”
Ngày hôm nay anh ta đã hắt xì mấy lần, lại hắt xì tiếp thì anh ta phải đến phòng y tế khám bệnh.
Lục Hướng Noãn dựa vào người Hoắc Cảnh Xuyên thay đổi tư thế thoải mái nói: “Chữ cảm ơn thì không cần, đứa bé không phải là của mình anh, còn có phần của em nữa. Nhưng mà em phải nói trước, chỉ một đứa, không nhiều hơn.”
Nhiều con có chỗ tốt của nhiều con, ít con cũng có chỗ tốt của ít con, nhưng đối với Lục Hướng Noãn mà nói một đứa là đủ rồi.
Cô và Hoắc Cảnh Xuyên có thể dành hết yêu thương lên người đứa bé, khiến đứa bé trở thành người được tình yêu vây quanh.
Những thứ mà cô không có được khi còn bé, cô muốn đứa bé đều có được.
Đứa bé có thể trưởng thành thành cây đại thu che trời, cũng có thể là cọng cỏ ven đường, tóm lại đứa bé thấy vui vẻ là được.
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu:
“Được, chúng ta chỉ cần một đứa thôi.”
Đối với anh mà nói, một đứa là đủ.
Thấy Hoắc Cảnh Xuyên đồng ý dứt khoát như vậy, vì thế Lục Hướng Noãn cũng bày tỏ thái độ của mình:
“Đợi em nghiên cứu ra thuốc đồng ý với Triệu Truyền Lễ, chúng ta bắt đầu chuẩn bị cho mang thai.”