Đàn ông ấy mà, vừa có tuổi ít nhiều gì cũng sẽ có bệnh vặt, chuyện trên giường có chút lực bất tòng tâm, hơn nữa cô biết Vương Chí Cường chồng của Trình Hiểu Yến cũng có bệnh này.
Nhưng mà Trình Hiểu Yến không nhắc tới, Lục Hướng Noãn cũng không chủ động nói chữa bệnh giúp Vương Chí Cường, dù sao cho dù là bạn bè, ít nhiều gì cũng phải có chút cảm giác đúng mực.
Không biết vì sao, Lục Hướng Noãn lại nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên.
Hiện giờ không biết tiết chế như thế, đợi về già rồi, có lẽ cơ thể không khác Lưu Quốc Diệu lắm…
Xem ra có một số việc cần phải sắp xếp trước, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm.
Hoắc Cảnh Xuyên phát hiện ánh mắt của vợ anh nhìn anh không thích hợp, nhưng cụ thể là không thích hợp chỗ nào, anh không thể nói ra được.
Lục Hướng Noãn bị bắt tại trận vội cầm phương thuốc trong tay đến phòng bên cạnh bốc thuốc, mãi đến khi tránh khỏi ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lần này Lục Hướng Noãn kê lượng thuốc nửa tháng, cô cho từng túi thuốc đã đóng gói vào túi nilon, ngay sau đó đưa cho Lưu Quốc Diệu:
“Một ngày một túi, nửa tháng sau lại tới tìm tôi. Còn nữa trong khoảng thời gian này, chú ý đừng làm chuyện phòng the quá thường xuyên.”
Cô vừa nói như vậy, không chỉ Lưu Quốc Diệu đỏ mặt, ngay cả Hồ Ái Hương cũng đỏ mặt giống y như anh đào chín, chẳng qua ở dưới ánh đèn cũng không nhìn ra được.
Lưu Quốc Diệu hoảng loạn nhận lấy thuốc, hơi há miệng nhưng cuối cùng lại nhắm vào.
Dáng vẻ muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Lục Hướng Noãn phát hiện ra khác thường của anh ta: “Sư trưởng Lưu, anh còn gì muốn hỏi sao?”
Nếu Lục Hướng Noãn đã nói như vậy, nếu Lưu Quốc Diệu không hỏi ra có lẽ sẽ tò mò buổi tối không ngủ yên ổn, nên nói ra hết:
“Hướng Noãn, tôi muốn biết tôi bị bệnh gì, sao lại kê nhiều thuốc như vậy.”
Phải biết rằng anh ta sợ uống thuốc nhất, đặc biệt là thuốc vừa đắng vừa không dễ ngửi này.
Thấy anh ta muốn biết, Lục Hướng Noãn cũng không giấu giếm, lạnh lùng nói ra hai chữ:
“Thận hư.”
“Chuyện đó, Hướng Noãn, tôi và vợ đi trước đây, hôm nào lại qua cảm ơn cô.” Lưu Quốc Diệu nói xong thì che mặt dẫn Hồ Ái Hương rời đi.
Đúng là mất mặt muốn chết.
Sớm biết sẽ như vậy anh ta nói gì cũng không hỏi ra, lúc này thì hay rồi, tên nhóc Hoắc Cảnh Xuyên kia đều biết, sau này sẽ có lúc bị tên nhóc này chê cười.
Mà Hồ Ái Hương cũng không nghĩ tới Lưu Quốc Diệu sẽ có loại bệnh này, sau khi về đến nhà muốn an ủi anh ta, nhưng không biết nên an ủi thế nào, nên dứt khoát không để ý tới anh ta, để anh ta tự mình bình tĩnh lại.
Bình tĩnh lại xong thì mọi việc sẽ ổn thôi.
Huống hồ không phải chỉ bị thận hư thôi sao, lại không phải chuyện lớn gì, cô ấy lại không chê anh ta.
Mà ở trong lòng Lưu Quốc Diệu lại nghĩ thầm Hồ Ái Hương là ghét bỏ anh ta, cả đêm nằm trên giường sầu đến mức lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Đợi tiễn bọn họ rời đi Lục Hướng Noãn đóng cửa lại, quay đầu thì thấy ánh mắt sâu không lường được của Hoắc Cảnh Xuyên.
“Vợ à, trời đã tối rồi, nên ngủ đi.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn nói xong thì muốn đi tắm, kết quả mới đi chưa được hai bước đã bị Hoắc Cảnh Xuyên ôm lấy, ôm kiểu công chúa đi đến phòng tắm.
Từ trước tới nay anh rất siêng năng đối với loại chuyện này, chăm học hỏi cũng là số một.
…
Sau khi điên loan đảo phượng một lát xong, cơ thể Lục Hướng Noãn nhũn ra được Hoắc Cảnh Xuyên ôm về giường, nhưng mà tay của Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không thành thật.
Lại quạt gió đốt lửa trên người Lục Hướng Noãn.
Một tiếng trôi qua, Lục Hướng Noãn mệt đến mức nằm trên giường không nhúc nhích, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì vẻ mặt thỏa mãn thưởng thức tay nhỏ trơn bóng của Lục Hướng Noãn.
Tay của vợ anh thật đẹp.
“Hoắc Cảnh Xuyên, nếu anh còn không biết tiết chế như vậy mà nói, qua mấy năm nữa sẽ giống như sư trưởng Lưu.”
“Thận hư sao?”
Lục Hướng Noãn bị bắt nạt hơi tàn nhẫn hung dữ nói: “Ừm, sau này sẽ có lúc anh phải khóc.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn: “Vợ à, em đây là đang nghi ngờ chồng em.”
Lục Hướng Noãn cố chống lại cơn buồn ngủ phản bác lại Hoắc Cảnh Xuyên: “Không phải nghi ngờ, là sự thật, là căn cứ có khoa học.”
Cô hi vọng Hoắc Cảnh Xuyên biết, ở trong chuyện nào đó không thể tham nhiều.
“Sẽ không có ngày như vậy.”
Tuy Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng nói như thế, nhưng ngày hôm sau anh tăng cường độ vận động, còn mang theo bình nước ngâm cẩu kỷ.
Ở trong chuyện này, anh tuyệt đối không thể để vợ ghét bỏ anh.