Khi Hoắc Cảnh Xuyên uống nước, không cẩn thận bị Vương Chí Cường thấy được, vẻ mặt Vương Chí Cường hài hước đánh giá Hoắc Cảnh Xuyên:
“Lão Hoắc à, tôi đã nói anh không được mà, anh còn không chịu thừa nhận. Anh nhìn cẩu kỷ trong bình của anh xem, nhiều như thế, vừa nhìn là biết thận hư.
Có cần tôi giúp anh hay không, bảo cha tôi tìm lão tiên sinh kia kê thuốc cho anh gửi qua.”
Giống như là tìm được đồng minh, lúc này trên mặt Vương Chí Cường muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ.
Hoắc Cảnh Xuyên đậy nắp vào, vỗ cơ thể yếu ớt của Vương Chí Cường, khóe miệng nhếch lên tươi cười, nhưng vẫn nói lời tàn nhẫn:
“Tôi không cần.”
Ngay sau đó ánh mắt nhìn nửa người dưới của Vương Chí Cường, Vương Chí Cường bị dọa kẹp chặt hai chân:
“Lão Hoắc, anh muốn làm gì, đôi mắt đừng ngó linh tinh.”
“Không làm gì, thuốc kia anh uống nhiều một chút, tránh cho không có sức lực.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.
Thía độ này khiến Vương Chí Cường tức tới mức “chửi ầm lên” Hoắc Cảnh Xuyên trong lòng.
Không hiểu lòng tốt của người ta.
Hừ…
Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên vừa rời đi, thì gặp Lưu Quốc Diệu tới tìm anh.
Có lẽ là nhớ tới chuyện xấu hổ ngày hôm qua, gương mặt Lưu Quốc Diệu hơi mất tự nhiên, anh ta ho nhẹ một cái nói:
“Cậu đi theo tôi.”
Đợi hai người đến chỗ không có ai, Lưu Quốc Diệu nhìn đông nhìn tây một lát, phát hiện không có người, ngay cả một con ruồi cũng không có lúc này mới yên lòng.
Ngay sau đó Lưu Quốc Diệu xụ mặt, dáng vẻ nghiêm túc nói:
“Chuyện tối qua ở nhà cậu, nhớ kỹ, nhất định không thể nói với người khác, đặc biệt là tên miệng rộng Vương Chí Cường.”
Từ thận hư này, nói ra đúng là sỉ nhục anh ta, tuy chuyện này đúng là thật, mấy năm nay anh ta càng ngày càng lực bất tòng tâm.
Cho dù là như vậy, cũng chỉ có trời biết đất biết tôi biết bạn biết mà thôi.
Hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên và vợ anh đã biết, Lưu Quốc Diệu là người sĩ diện không hy vọng lại có người khác biết.
Khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên nhếch lên nụ cười xấu xa: “Xem tâm trạng của tôi đã, dù sao nếu chuyện này truyền ra, người mất mặt không phải là tôi.”
Kết quả vừa mới dứt lời đã bị Lưu Quốc Diệu đập sau gáy một cái:
“Tên nhóc thối này, muốn làm phản đúng không. Tôi đã nói không được nói là không được nói, nếu để người khác biết chuyện này của tôi, tôi sẽ… Tôi sẽ…”
“Sư trưởng, anh sẽ thế nào?”
Lưu Quốc Diệu ‘nảy sinh ác độc’ uy hiếp: “Tôi sẽ đánh chết tên nhãi ranh cậu.”
Hoắc Cảnh Xuyên khẽ ồ một tiếng, không hề sợ hãi đáp: “Sư trưởng, đây là thái độ anh cầu xin người ta sao?”
“Rốt cuộc là cậu muốn gì?” Lúc này Lưu Quốc Diệu nghiến răng ken két, sớm biết sẽ như vậy, ngày hôm qua nói gì anh ta cũng không miệng tiện hỏi ra.
Lúc này thì hay rồi, trở thành nhược điểm để tên nhóc này uy hiếp mình.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy mục đích đạt thành, lúc này mới đứng đắn hơn nói: “Ngày mai tôi muốn xin nghỉ ở bên vợ.”
Hóa ra là đang ở đây đợi anh ta, Lưu Quốc Diệu nghĩ thầm.
Nếu không phê mà nói, nhỡ đâu tên nhóc này không kín miệng nói linh tinh chuyện của anh ta, vậy thì anh danh đời này của anh ta xong rồi, cho nên Lưu Quốc Diệu vô cùng ‘rộng lượng’ đồng ý cho anh nghỉ.
“Chỉ lần này, không có lần sau.”
Lúc này trên mặt Hoắc Cảnh Xuyên mới lộ ra ý cười chân thành:
“Cảm ơn sư trưởng, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ giữ kín chuyện này trong lòng, đảm bảo không có những người khác biết được.”
“Tốt nhất là như vậy.” Lưu Quốc Diệu nói xong, tức giận vung tay chạy lấy người.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì tâm trạng thoải mái về nhà, ngày mai anh có thể rảnh rỗi ở bên vợ rồi.
Dưới cái nhìn của Hoắc Cảnh Xuyên, anh nợ Lục Hướng Noãn quá nhiều, là anh ích kỷ nhốt cô ở trong vùng trời này.
Nếu không vì anh, dựa vào năng lực của cô, nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ ở thời đại này.
Cho nên chuyện anh có thể làm chính là dùng hết quãng đời còn lại bù đắp cho cô.
Buổi chiều Lục Hướng Noãn cõng sọt đi lên núi hái thuốc, chẳng qua lần này Hồ Ái Hương cố chấp đi theo, nói là muốn hái thuốc cùng với cô.
Lục Hướng Noãn không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể dẫn cô ấy đi cùng.
Hồ Ái Hương thở hổn hển nói: “Hướng Noãn, những tri thức này em học được từ ai thế, vậy mà biết nhiều như vậy?”
Lục Hướng Noãn bịa chuyện:
“Lúc trước em quen một ông cụ, không có con cái trông rất đáng thương, em đã giúp ông ấy mấy lần. Ông ấy thấy em có thiên phú nên dạy em tất cả tri thức ông ấy biết, nhưng mà không lâu sau ông ấy mất đi.”