Lúc trước khi cô ấy ở nông thôn, từng có người đi lên núi đi săn không cẩn thận bị rắn cắn bị thương, còn chưa đưa tới bệnh viện đã mất.
“Không sao, em đã tiêm huyết thanh cho chị ấy.”
Nghe thấy thế Trình Hiểu Yến yên tâm, đối với y thuật của Lục Hướng Noãn cô ấy vẫn tương đối tin tưởng, vì thế cô ấy mở miệng nói:
“Vậy được rồi, đúng rồi, hai em cũng đến huyện thành sao? Nhanh lên xe đi, nếu không lát nữa vị trí tốt sẽ bị chiếm mất.”
Nhưng mà Trình Hiểu Yến đã hạ quyết tâm lát nữa đến hợp tác xã mua bán mua ba lạng đường đỏ trở về, đi thăm chị dâu Hồ.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Chị dâu, chúng em đến thành phố xử lý chút việc, không đi cùng xe với mọi người.”
“Hóa ra là như vậy, vậy tôi không nói chuyện với hai người nữa, lên xe trước đây.” Trình Hiểu Yến nói xong thì rời đi.
Xe đến huyện thành mới rời đi mấy phút, xe Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đợi cũng tới.
Hai người xin miễn ý tốt của Ngô Hừng Đông, không ngồi ghế phụ, mà ngồi ở phần hở mui của xe.
Đợi bọn họ ngồi ổn định xong, xe nhanh chóng lao về trước, dọc theo đường đi chưa từng dừng lại.
Đều là đường nhỏ gồ ghề lồi lõm, Lục Hướng Noãn bị lắc lư suýt nữa nôn hết cơm sáng ra.
Nhưng mà cô cũng sợ mình bị quăng ngã, chỉ có thể nắm chặt lan can.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy vẻ mặt vợ không thoải mái lắm, nhanh chóng ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Lục Hướng Noãn ngượng ngùng, vặn vẹo cơ thể muốn tránh thoát.
Hoắc Cảnh Xuyên hít sâu một hơi, sau đó vươn tay vỗ nhẹ lên mông vểnh của Lục Hướng Noãn một cái:
“Thành thật chút.”
Gương mặt Lục Hướng Noãn đỏ bừng lên: “Sẽ bị người ta thấy.”
“Sẽ không, không ai có thể thấy được, yên tâm đi, sức khỏe của em quan trọng hơn.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì giam cầm Lục Hướng Noãn trong lòng mình.
Nếu anh đã nói như vậy, Lục Hướng Noãn cũng lười giãy giụa, dù sao có ghế hình người như thế, mông của cô cũng thoải mái hơn.
Cô thì thoải mái, chỉ có Hoắc Cảnh Xuyên dọc đường đi nghẹn giống như sắp điên mất.
Bởi vì Lục Hướng Noãn ngồi vừa vặn lên chỗ đó của anh, theo xe lắc lư, Hoắc Cảnh Xuyên khó chịu cỡ nào có thể nghĩ tới được.
Nếu không phải tình cảnh hiện giờ không đúng, Hoắc Cảnh Xuyên đã hóa thân thành sói xám nuốt con cừu con trước mặt vào bụng, ăn không còn thừa cả cặn.
Dưới tình huống tràn ngập dày vò của Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng bọn họ cũng lái xe tới thành phố, sau khi hai người xuống xe, Ngô Hừng Đông lái xe chạy lấy người.
“Vợ à, chúng ta đi đâu trước?” Hoắc Cảnh Xuyên bắt đầu hỏi ý kiến của Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nghĩ một lát nói: “Đi xem nhà mua trước.”
Cô nhớ rõ Hoắc Cảnh Xuyên từng nói, mấy căn nhà anh mua đều cách Cố Cung không xa, nếu được Lục Hướng Noãn còn muốn đi Cố Cung xem, nếu không một chuyến này tới có chút không đáng giá.
Cố Cung thập niên 60, cô nhớ rõ có thể mua vé vào cửa tham quan.
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu đồng ý, sau đó hai người ngồi xe công cộng, tốn 2 hào ngồi xe bus.
Trên xe đã không có chỗ ngồi, cho nên hai người đứng.
Vì không để những người khác chạm vào Lục Hướng Noãn, toàn bộ hành trình Hoắc Cảnh Xuyên đều che chở cô.
Cách Cố Cung còn bảy tám trạm, có người xuống xe nửa đường, Hoắc Cảnh Xuyên lanh tay lẹ mắt chiếm vị trí, bảo Lục Hướng Noãn ngồi xuống.
Lục Hướng Noãn cũng không làm ra vẻ, trực tiếp tiến lên ngồi xuống, bởi vì cô thực sự có chút không thoải mái.
Nhiều người chen lách trên một chiếc xe như thế, cũng không mở cửa sổ thông gió, hơn nữa tháng 6 thời tiết hơi nóng, bên trong xe đều là mùi mồ hôi hơi tanh xen lẫn hương vị không rõ.
Tóm lại hương vị rất khó ngửi, ngửi nhiều có loại cảm giác buồn nôn muốn nôn, toàn thân Lục Hướng Noãn vô lực ngồi trên ghế thở hổn hển, màu môi trắng bệch không ít.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng nhìn ra được Lục Hướng Noãn không thoải mái, vì thế lấy bình nước ấm trong lòng ra đưa cho cô.
Một tay khác thì không ngừng quạt gió cho cô, muốn cô mát mẻ hơn chút.
Uống nước xong dạ dày của Lục Hướng Noãn dễ chịu hơn chút, nhưng mà cả người cô héo rũ ngồi trên ghế, giống y như cà tím phơi sương, làm chuyện gì cũng không dấy nổi tinh thần.
Ngay khi mông Lục Hướng Noãn còn chưa ngồi nóng, một cô gái ưỡn bụng to đi tới trước mặt cô.
Cô gái mang thai này tên Lý Tú Trân, hiện giờ mang thai sáu tháng, có dáng vẻ khôn khéo của con buôn.
Đặc biệt là đôi mắt đó, tràn ngập tính kế, nhìn là khiến người ta sinh ra không thích.
Không đợi Lý Tú Trân nói chuyện, Hoắc Cảnh Xuyên đã đứng chắn trước mặt Lục Hướng Noãn, trong mắt tản ra tia sáng sắc bén nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt:
“Có việc gì?”