“Đồng chí, tôi muốn tìm nữ đồng chí này bàn bạc một lát, xem có thể nhường vị trí cho tôi không. Tôi đang mang thai đứng không thoải mái, đứa bé trong bụng cứ đá tôi.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Ngại quá, vợ tôi cũng không thoải mái, cô tìm người khác đi.”
Mà Lục Hướng Noãn thì gật đầu tán thành, không nói câu nào, bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên đã nói hết những lời cô muốn nói.
Lý Tú Trân thấy Hoắc Cảnh Xuyên yêu thương Lục Hướng Noãn như vậy, trong mắt hiện lên chút ghen ghét, vẫn không chịu từ bỏ nói:
“Đồng chí, tôi thực sự cảm thấy bụng không thoải mái, anh nhường vị trí cho tôi đi. Vợ anh còn trẻ như thế đứng một lát không sao, hơn nữa nhìn gương mặt hồng nhuận, không giống dáng vẻ sinh bệnh…”
Mấy người vây xem nghe thấy những lời này của Lý Tú Trân, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng Lục Hướng Noãn lập tức thay đổi.
…
“Cô gái này nhìn khá xinh đẹp, sao tâm địa xấu xa như vậy, nhường chỗ ngồi cho thai phụ người ta cũng không phải là chuyện lớn gì mà. Nếu không phải chân tôi có vấn đề, tôi đã nhường.”
“Người trẻ tuổi hiện giờ, đúng là không bằng thế hệ trước.”
Lý Tú Trân nghe thấy những người khác nói chuyện thay cô ta, vẻ mặt càng thêm đắc ý, hôm nay cô ta nhất định phải ngồi vị trí này.
Hoắc Cảnh Xuyên còn định nói chuyện nhưng bị Lục Hướng Noãn kéo lại, Hoắc Cảnh Xuyên bất đắc dĩ chỉ có thể câm miệng, đồng thời vẻ mặt không vui nhìn người phụ nữ dáng ghét trước mặt.
Đúng là quấy rầy tâm trạng đi chơi vui vẻ của anh và vợ.
Lục Hướng Noãn kìm nén cảm giác không khỏe trong lòng nhìn Lý Tú Trân thảo phạt cô:
“Cô nhìn cũng trẻ tuổi, gương mặt còn hồng nhuận hơn tôi không biết bao nhiêu lần, đứng một lát cũng không sao đâu.”
“Đồng chí này, sao cô không nói lý như vậy, cô mở to mắt nhìn xem, không thấy tôi đang mang thai à?” Sau khi nói xong, Lý Tú Trân ưỡn bụng mình.
“Cô mang thai thì liên quan gì tới tôi? Đứa bé trong bụng cô là con tôi ư? Tôi đâu cần phải nhường chỗ cho cô, hơn nữa chồng tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi đang không thoải mái, cô không có tai à?”
Lý Tú Trân tức tới mức run lên, phải biết rằng cô ta thường xuyên dùng chiêu này chưa từng thất thủ, cho dù là ai chỉ cần thấy cô ta mang thai, đều phải nhường chỗ cho cô ta.
Vốn tưởng rằng người này là gốc rạ mềm dễ đo nắn, không nghĩ tới giống y như cụ đá trên hố phân, vừa cứng vừa thối.
Cô ta dùng tay chỉ Lục Hướng Noãn nói:
“Nữ đồng chí này, sao cô có thể nói như vậy? Tôi chỉ bảo cô nhường chỗ cô lại nói tôi như thế, đúng là không có chút đạo đức xã hội ở nơi công cộng.”
Đừng tưởng rằng Lục Hướng Noãn không nhìn ra, cô ta đang định áp đặt đạo đức với mình.
Nhưng mà tính toán của cô ta sai rồi, từ trước tới nay mình sẽ không bị đẩy xoay vòng vòng.
Loại chuyện ấm ức mình thành toàn cho người khác, sẽ không bao giờ xảy ra trên người Lục Hướng Noãn.
“Tôi không có đạo đức công cộng, tôi là người có tố chất thấp hèn thì làm sao? Tố chất của cô cao thượng, vậy thì cô đứng đi, có luật pháp nào quy định tôi phải nhường chỗ ngồi cho cô, có biết thứ tự đến trước và sau hay không.”
Lục Hướng Noãn nói Lý Tú Trân xong, thì xoay người nhìn mấy ông già nói xấu sau lưng cô:
“Nếu mấy người có người có lòng cao thượng tốt bụng, có thể nhường vị trí của mình cho người khác, áp đặt đạo đức với người khác thì tính là bản lĩnh gì, cả đám nói chuyện không đau eo ư.”
Mấy ông già bị điểm tên lập tức câm miệng, không phải là bị Lục Hướng Noãn mắng cho không biết nói gì, mà bị ôn thần đứng bên cạnh Lục Hướng Noãn dọa sợ.
Gương mặt anh đen xì giống như muốn ăn thịt người.
Nhưng thật ra có người chú ý tới sắc mặt Lục Hướng Noãn không tốt, biết cô không nói dối nên nhường vị trí của mình cho Lý Tú Trân.
Lý Tú Trân có bậc thang này thì lập tức rời đi, chẳng qua trước khi đi thì phẫn nộ trừng Lục Hướng Noãn một cái.
Lục Hướng Noãn cũng trừng lại, so ai mắt to hơn ai cô cũng biết.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn tức giận y như trẻ con như vậy, muốn vươn tay xoa đầu cô.
Nhưng mà nghĩ tới hiện giờ đang ở bên ngoài, tay nâng lên lại hạ xuống.
Vợ của anh trông thật đáng yêu.
Việc này chỉ là đoạn nhạc đệm, sau khi cãi nhau với người phụ nữ kia xong, Lục Hướng Noãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi khi cô tỉnh lại lần nữa, là bị Hoắc Cảnh Xuyên đánh thức.
“Vợ à, chúng ta đến rồi.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn chỉnh lại áo, đợi xe dừng lại hai bọn họ xuống xe, mà trùng hợp là Lý Tú Trân cũng xuống xe cùng với bọn họ.