Hoắc Cảnh Xuyên thấy thế cầm khăn lông đi tới, không nói một tiếng lau tóc cho cô.
Chẳng qua khi thấy đống giấy trên bàn, trong lòng anh hơi chua.
Đây là lần đầu tiên anh thấy vợ để bụng một chuyện như vậy, quan trọng là người đó không phải là anh.
Hoắc Cảnh Xuyên bực muốn chết, âm thầm nhớ thương hai đứa bé còn đang bú, chuyện gì cũng không hiểu.
Đêm đã rất sâu.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn vẫn luôn che miệng ngáp, đau lòng nói: “Vợ à, đi ngủ đi, ngày mai lại nghĩ.”
“Đợi thêm một lát nữa, sắp xong rồi.” Khi Lục Hướng Noãn nói chuyện lại viết hai cái tên lên giấy, ngay sau đó đưa tờ giấy đầy tên cho Hoắc Cảnh Xuyên xem.
Lục Hướng Noãn nói: “Hoắc Cảnh Xuyên, là mấy cái tên này, em có chút không biết nên chọn tên nào, anh chọn giúp em đi.”
“Được.” Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy tờ giấy cẩn thận đánh giá.
Trên giấy viết lần lượt là:
Vương Cảnh Chiến, Vương Cảnh Dực.
Vương Vũ Trình, Vương Vũ Xuyên.
Vương Tử Húc, Vương Tử Dương.
Vương Bá Thành, Vương Bá Ngôn.
Vương Ý Hiên, vương Ý Tuấn.
Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt một cái nhìn trúng hai tên cuối, anh dùng tay chỉ hai cái tên, nói với Lục Hướng Noãn:
“Vợ à, hai tên này đi, anh thích hai tên này.”
Thực ra là Hoắc Cảnh Xuyên ôm tâm tư của mình, anh mặc kệ tên này có ngụ ý gì, anh chỉ biết tên này nhiều nét, viết rất lao lực, sau này đi học hay làm gì, chỉ riêng viết tên đã đủ khiến bọn họ tốn thời gian.
Lục Hướng Noãn nhìn hai cái tên Hoắc Cảnh Xuyên lựa chọn, chần chừ nói: “Vương Ý Hiên, Vương Ý Tuấn, hai cái tên này có quá khó viết hay không…”
Khi đi thi, người khác đã đang làm bài, hai đứa bé này còn thở hổn hển viết tên, đừng để đến lúc đó vì chuyện này mà ghi hận cô.
“Không khó viết, chỉ là một cái tên mà thôi, viết rất nhanh, mấy giây là xong ngay, vợ à chọn cái tên này đi…”
Hoắc Cảnh Xuyên nói blah blah một đống, cuối cùng thành công thuyết phục Lục Hướng Noãn.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn quyết định lấy cái tên này, sáng ngày mai gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng, còn người Vương gia có dùng hay không thì cô không biết.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì mừng thầm trong lòng, ngay sau đó ôm vợ nằm trên giường ngủ.
Trời vốn dĩ nóng muốn chết, ban đêm khi Lục Hướng Noãn ngủ chỉ đắp chăn mỏng lên bụng, còn nóng đến mức cả người chảy đầy mồ hôi.
Trên người Hoắc Cảnh Xuyên nóng muốn chết, dựa gần anh giống y như dựa gần lò nóng, Lục Hướng Noãn nóng thực sự không chịu nổi đẩy tay anh đặt lên người mình ra.
Quả nhiên mát mẻ hơn nhiều.
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mất mát, trong bóng đêm truyền ra giọng nói ồm ồm: “Vợ à, có phải em không thích anh hay không…”
Lục Hướng Noãn ở trong bóng đêm nhíu mày: “Vì sao anh lại nói như vậy?”
Cô thích Hoắc Cảnh Xuyên chuyện này không thể nghi ngờ, chẳng qua chữ thích hay là yêu, cô rất khó nói ra miệng.
Thay vì nói ra, cô thích dùng hành động thực tế chứng minh.
Giọng nói ấm ức vang lên lần nữa: “Em không cho anh ôm.”
Lục Hướng Noãn không nghĩ tới là nguyên nhân này, vì khiến lỗ tai thanh tịnh một chút, cô nhanh chóng giải thích:
“Em nóng, anh ôm thì càng nóng, cả người dinh dính rất khó chịu.”
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe là nguyên nhân này, chút ủ rũ trong lòng lập tức tản đi, ngay sau đó thúc giục Lục Hướng Noãn nhanh ngủ đi.
Mà anh thì xuống giường tìm quạt hương bồ ra, ngồi ở mép giường quạt gió cho Lục Hướng Noãn.
Cảm giác khô nóng trong lòng Lục Hướng Noãn nhanh chóng tiêu tán, ngay sau đó thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì vẫn luôn ngồi ở mép giường, quạt hương bồ trong tay nhẹ nhàng lắc lư mãi đến hơn nửa đêm anh mới dừng lại, đắp chăn mỏng vừa rồi Lục Hướng Noãn đá bay ra lên người cô lần nữa.
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn ăn cơm sáng xong, thì một mình đi lên núi.
Hôm nay cô phải lấy sọt trở về, nếu không thảo dược trong sọt không xử lý sẽ hỏng mất.
Còn con rắn kia cũng phải kịp thời xử lý, còn nên xử lý như thế nào khi Lục Hướng Noãn tới đã nghĩ kỹ rồi, gan rắn có thể làm thuốc, cho nên phải để lại gan rắn.
Còn thịt rắn, cho nó vào nồi hầm, giá trị dinh dưỡng của thịt rắn rất cao, không thể lãng phí.
Thời buổi này mọi người đều đói, chuột trong đất bắt được còn có thể ăn, càng khỏi phải nói thịt rắn.
Tuy trên tay Lục Hướng Noãn là rắn độc, nhưng cũng có thể ăn, chỉ cần xử lý tốt là được.
Dựa vào trí nhớ kinh người, Lục Hướng Noãn nhanh chóng tìm được sọt mình ném trên núi, may mà không bị người ta nhặt đi, nếu không công sức cả chiều sẽ uổng phí.
Nhiệt độ trên núi không thấp, hơn nữa chỗ này lại là chỗ râm mát, cho nên con rắn đã chết kia không bị hỏng.