Lục Hướng Noãn kiểm tra xong, lại nhét con rắn kia vào, sau đó cõng sọt đi tìm cỏ đuổi muỗi.
Cỏ đuổi muỗi còn có một cái tên khác – Hương diệp thiên trúc quỳ, không chịu được rét, hôm nay Lục Hướng Noãn chỉ tới tìm dựa vào vận may mà thôi.
Không nghĩ tới vận may của cô không tệ, ở giữa sườn núi phát hiện được mấy cây.
Lục Hướng Noãn tìm cái xẻng, lập tức đào hết chúng nó, sau đó vui tươi hớn hở xuống núi.
Khi sắp đến chân núi Lục Hướng Noãn thấy bốn phía không có ai, thì lấy một con gà ra trói chặt lại ném vào sọt, bên trên dùng thảo dược phủ kín, như vậy người khác cũng không phát hiện được.
Trước mắt Lục Hướng Noãn chỉ có thể dùng biện pháp hơi vụng về này lấy đồ cô tích trữ trong không gian ra dùng, bởi vì tạm thời cô chưa nghĩ ra được biện pháp càng tốt hơn.
Khi sắp đến cửa nhà, Lục Hướng Noãn phát hiện ở cửa nhà cô có hai người đang đứng, đến gần nhìn phát hiện là Trương Huệ Trân và Vương Cẩu Thặng từng có xích mích với cô.
Chẳng qua trên mặt hai người đều là mủ, nhìn qua rất đáng sợ còn khiến người ta ghê tởm buồn nôn.
Ít nhất Lục Hướng Noãn bị ghê tởm, cô biết hiệu quả của thuốc kia, nhưng không biết sẽ tốt như vậy.
Rốt cuộc là Hứa Nhạc còn cất giấu bao nhiêu thứ tốt mà cô không biết.
Trương Huệ Trân vừa thấy Lục Hướng Noãn đi tới, nhanh chóng ôm con trai Vương Cẩu Thặng đi về phía cô.
Cô ta đợi ở đây cả sáng, cuối cùng cũng đợi được cô.
Chẳng qua mỗi khi Trương Huệ Trân tới gần một bước, Lục Hướng Noãn lại lùi về sau một bước, bởi vì Lục Hướng Noãn không muốn nôn ra hết cơm mình ăn lúc sáng.
Thấy Trương Huệ Trân sắp dán lên, vẻ mặt Lục Hướng Noãn chán ghét nói: “Có chuyện gì thì nói đi, đứng ở đó, đừng tới đây.”
Trương Huệ Trân bị ánh mắt không thèm che giấu của Lục Hướng Noãn làm cho tức tới mức phát run, khi định mở miệng mắng đột nhiên nhớ tới mình tìm cô còn có chuyện cần nhờ.
Vì thế Trương Huệ Trân nuốt cục tức xuống.
Cô ta là không có biện pháp, nếu có một chút biện pháp, cô ta cũng không tới cầu xin Lục Hướng Noãn.
Dù sao lần trước vì Lục Hướng Noãn, cô ta bị chồng đánh nằm trên giường mấy ngày.
Trên người cô ta và con trai có mủ, đến vô số bệnh viện cũng không kiểm tra được nguyên nhân gì, ngay cả mấy biện pháp dân gian cũng đã từng thử, nhưng đều không được.
Vì bệnh này, chồng cô ta còn chia giường ngủ với cô ta.
Còn có mẹ chồng cô ta nữa, mỗi ngày chỉ vào mũi cô ta mắng, nói con trai là lây bệnh cô ta.
Nếu bệnh của cô ta vẫn luôn không khỏi, vậy thì chồng cô ta chắc chắn sẽ ly hôn với cô ta.
Cô ta không thể ly hôn, cô ta vất vả lắm mới rời khỏi thâm sơn cùng cốc kia.
Nếu cô ta ly hôn, cô ta sẽ bị đưa trở về, đến lúc đó người nhà mẹ đẻ cô ta, đặc biệt là mấy chị dâu trong nhà chắc chắn không chứa cô ta.
Cho nên khi cô ta nghe người trong khu đại viện nói Lục Hướng Noãn cũng biết khám bệnh, cô ta không rảnh lo chuyện gì, mặt dày tới đây tìm Lục Hướng Noãn.
Trương Huệ Trân cố nở nụ cười, chẳng qua mắt xếch, xương gò má cao, còn có gương mặt không có chút thịt đều là khắc nghiệt và ác độc:
“Vợ đoàn trưởng Hoắc, lúc trước là tôi làm không đúng, tôi xin lỗi với cô, cô tha thứ cho tôi đi.”
Không có việc gì sẽ không tìm tới cửa, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm, sau đó nói: “Nếu muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, trừ phi cô…”
“Trừ phi cái gì, cô nói đi.”
“Sau này đừng để tôi thấy mặt cô.”
Bản thân Lục Hướng Noãn không phải là người rộng lượng gì, còn thích ghi thù, cho nên muốn cô tha thứ cho Trương Huệ Trân, là chuyện không có khả năng.
Trương Huệ Trân thực sự không thể giả vờ được nữa, rít gào với Lục Hướng Noãn:
“Cô… Lục Hướng Noãn, tôi đã thấp hèn xin lỗi cô như vậy, sao cô còn không biết đủ như vậy…”
Lục Hướng Noãn cười mỉa một tiếng: “Cô xin lỗi tôi thì tôi phải tiếp nhận ư, cô là cọng hành gì.”
Xem đi, chó không thay đổi được ngừng ăn phân, loại người như Trương Huệ Trân vĩnh viễn không thay đổi được.
“Lục Hướng Noãn, cô nói như vậy hơi quá rồi, tôi tốt bụng tới đây xin lỗi cô, cô đối xử với tôi như vậy à? Nếu đoàn trưởng Hoắc biết cô có đức hạnh như vậy, anh ta chắc chắn sẽ hối hận vì cưới cô.”
Trương Huệ Trân nói xong, lại vươn tay ra gãi, gãi quá dùng sức cho nên móng tay đều là máu me nhầy nhụa.
Ngứa, ngứa không chịu nổi, rõ ràng bác sĩ nói với cô ta không thể gãi, nhưng Trương Huệ Trân vẫn không nhịn được.