Hơn nữa bên trên cũng là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới cho ra kết quả này, tố chất cơ thể và năng lực của Hoắc Cảnh Xuyên đều không tìm được người thứ hai ở quân khu Hoa Bắc này.
Cho nên nói, anh là người thích hợp nhất.
“Cảnh Xuyên mới kết hôn với Hướng noãn chưa được bao lâu, nếu cậu ấy xảy ra chuyện, anh bảo Hướng Noãn làm sao bây giờ? Hướng Noãn còn trẻ tuổi như thế.” Hồ Ái Hương nói xong thì thở dài một hơi, dường như đã tiếp nhận hiện thực.
Lưu Quốc Diệu mím môi, cũng không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ có thể gian nan nói:
“Làm quân tẩu thì phải có giác ngộ của làm quân tẩu, đây cũng là chuyện không có biện pháp. Có lẽ tên nhóc Cảnh Xuyên phúc lớn mạng lớn, có thể còn sống trở về.”
Vừa nghe những lời này, Hồ Ái Hương lập tức xù lông:
“Có lẽ ư? Đây là chuyện có 80% khả năng là Cảnh Xuyên không thể trở về đúng không? Lưu Quốc Diệu, rốt cuộc là anh còn giấu giếm em chuyện gì, anh nhanh nói với em, nếu không em không để yên cho anh.”
Lưu Quốc Diệu bị vợ quấn lấy không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể nói địa điểm làm nhiệm vụ lần này là ở nước ngoài ra.
Ngoài ra cho dù Hồ Ái Hương hỏi thế nào, Lưu Quốc Diệu cũng không chịu nói.
Hồ Ái Hương nhìn thấy biểu cảm này của Lưu Quốc Diệu, tâm trạng lập tức rơi vào đáy cốc, lúc này cô ấy cũng hiểu rõ chuyện của Hoắc Cảnh Xuyên là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nếu Cảnh Xuyên thực sự xảy ra chuyện, Hướng Noãn làm sao bây giờ…
“Vợ à, đừng bi quan như vậy, em hãy nghĩ theo hướng tốt đi…”
Kết quả còn chưa nói xong, đầu đã bị gối đầu đập lấy.
“Tối nay đến phòng bên cạnh ngủ đi, em không muốn nhìn thấy anh.” Hồ Ái Hương nói xong, thì dùng chăn trùm kín đầu.
Mà bên Vương gia, Vương Chí Cường và Trình Hiểu Yến cũng đang phát sầu vì chuyện của Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng mà hai người sầu tới sầu lui cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, cuối cùng Vương Chí Cường mang theo đôi mắt gấu trúc đi làm.
Trong nhà chỉ còn lại Trình Hiểu Yến và mấy đứa bé.
Trình Hiểu Yến vốn muốn hôm nay qua đó giúp khuyên bảo Lục Hướng Noãn, nhưng nghĩ tới lời Vương Chí Cường nói, sáng mai Hoắc Cảnh Xuyên sẽ đi, vì để lại càng nhiều không gian cho bọn họ, cô ấy tính toán đợi Hoắc Cảnh Xuyên đi rồi nói.
Hồ Ái Hương cũng có ý nghĩ giống với cô ấy.
Lục Hướng Noãn tỉnh lại bên cạnh đã không còn bóng dáng của Hoắc Cảnh Xuyên, cô cố nén đau nhức trên cơ thể rời giường.
Hôm nay cô vốn định đến phòng thực nghiệm tham quan, bởi vì ngày mai Hoắc Cảnh Xuyên phải rời đi nên cô hủy bỏ, ở nhà chuẩn bị đồ cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Quần áo, chỉ mang theo hai bộ tắm rửa, tối hôm qua đã thu thập xong, thứ càng quan trọng hơn ở phía sau.
Lục Hướng Noãn có thể dựa vào mấy câu của Hoắc Cảnh Xuyên biết được nhiệm vụ lần này của anh nguy hiểm cỡ nào, nên phải cố gắng tranh thủ cơ hội sống, cùng với giữ được tính mạng của Hoắc Cảnh Xuyên.
Còn có quan trọng nhất chính là vẫn còn trẻ, Lục Hướng Noãn không muốn thủ tiết, cho nên cô chuẩn bị rất nhiều thuốc để anh mang theo.
Mấy ngày hôm trước cô nghiên cứu chế tạo ra được thuốc cầm máu, vừa vặn lúc này có công dụng.
Thuốc cầm máu kia là bản cải tiến, có hiệu quả tốt hơn thuốc đưa cho Hoắc Cảnh Xuyên lần trước gấp mấy lần.
Càng khỏi phải nói Lục Hướng Noãn vì gia tăng cơ hội sống sót, còn thêm một giọt linh tuyền vào trong.
Có thể nói thế này, chỉ cần bạn không chết hoàn toàn, thuốc này có thể kéo bạn từ chỗ Diêm Vương về.
Ngoài ra còn có thuốc hạ sốt đề phòng cảm nhiễm, Lục Hướng Noãn chế tạo thành viên con nhộng, như vậy tiện cho Hoắc Cảnh Xuyên mang theo.
Cuối cùng, quan trọng nhất chính là nhân sâm trăm năm kia, lần này Lục Hướng Noãn cắt hai mảnh, mỗi mảnh đều tẩm nước linh tuyền, giống với lần trước tìm vòng cổ chạm rỗng, mở ra cho vào.
Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong trở về, Lục Hướng Noãn lập tức kiễng chân đeo vòng cổ cho anh.
Hoắc Cảnh Xuyên nắm chặt mặt dây chuyền, lòng bàn tay hơi nóng lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn:
“Vợ à…”
“Vẫn giống với lần trước, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng ăn, dùng để bảo vệ tính mạng. Còn có một ít thuốc hạ sốt và thuốc cầm máu, em cho vào trong túi của anh, đợi anh làm nhiệm vụ nhớ luôn mang theo. Hoắc Cảnh Xuyên, em chỉ có thể làm được như vậy.”
Dư lại giao cho ý trời.
Hoắc Cảnh Xuyên vốn tưởng rằng mình giấu rất tốt, không nghĩ tới cô vẫn đoán được.
Cũng phải thôi, vợ anh thông minh như vậy, sao anh có thể giấu được cô, nghĩ như vậy Hoắc Cảnh Xuyên có chút thoải mái.
“Vợ à, cảm ơn em.”
Lục Hướng Noãn thản nhiên nói:
“Cảm ơn em cái gì, Hoắc Cảnh Xuyên, anh biết đấy, em không muốn góa chồng khi còn trẻ.”