Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên kiên định nói: “Vợ à, anh đồng ý với em, anh sẽ bình an trở về.”
Buổi chiều Hoắc Cảnh Xuyên giao hai lá thư anh viết tối qua cho Vương Chí Cường.
Một lá là gửi về nhà, một lá khác là cho Lục Hướng Noãn.
Vương Chí Cường nắm chặt hai lá thư trong tay cắn môi, đôi mắt rưng rưng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, không biết nên nói gì mới tốt.
Bộ đội bọn họ có một truyền thống trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chính là mỗi lần làm nhiệm vụ, đều để lại một lá thư cho gia đình.
Nếu có thể bình an trở về, thì không cần gửi lá thư này.
Nếu không trở về, vậy thì nhờ chiến hữu tốt gửi về nhà, thực ra tương đương là di ngôn.
Hoắc Cảnh Xuyên nói:
“Nếu tôi xảy ra chuyện gì, vợ tôi nhờ anh và chị dâu. Lão Vương, đại ân không lời nào cảm tạ hết, kiếp sau Hoắc Cảnh Xuyên tôi lại báo đáp anh.”
Vương Chí Cường cố nén đau đớn trong lòng:
“Lão Hoắc, nghe anh nói kìa, dựa vào quan hệ của hai ta, anh không nói tôi và vợ cũng sẽ chiếu cố vợ anh, anh cứ yên tâm đi.”
“Cảm ơn.” Hoắc Cảnh Xuyên cười.
Đương nhiên là Hoắc Cảnh Xuyên biết cách làm người của Vương Chí Cường, cho nên vợ mình gửi gắm anh ta, Hoắc Cảnh Xuyên cũng yên tâm.
Nếu mình thực sự không trở về, tiền trợ cấp mấy năm nay, bao gồm mấy căn phòng cùng với khoản bồi thường khi anh chết, cũng đủ khiến cô sống yên ổn nửa đời sau.
Viết lá thư về nhà, Hoắc Cảnh Xuyên cũng đặc biệt dặn dò mọi người trong nhà đừng gây khó dễ với cô.
Phàm là chuyện Hoắc Cảnh Xuyên có thể nghĩ tới, anh đều làm, anh dùng phương thức của bản thân bảo vệ Lục Hướng Noãn chu toàn.
Anh càng hy vọng anh đi rồi, Lục Hướng Noãn có thể quên anh.
Sáng mai Hoắc Cảnh Xuyên phải đi, cho nên con gà rừng Lục Hướng Noãn lấy trong không gian ra hai ngày trước không để lại, mà làm đồ ăn cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhân lúc Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện còn chưa trở về, Lục Hướng Noãn trực tiếp dùng dao cắt tiết gà.
Vừa rồi con gà còn giãy giụa muốn chạy, chỉ trong nháy mắt đã ngoẻo.
Lục Hướng Noãn cầm lấy chậu cho nó vào rồi tưới nước nóng lên, rồi bắt đầu vặt lông.
Hôm nay cô tính toán làm món hầm, mì đã được cô làm sẵn, lát nữa thịt gà nấu xong thì cho mì vào.
Bên này Lục Hướng Noãn mới làm cơm xong, bên kia Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Chí Cường huấn luyện xong đã trở về.
Khi đi đến cửa nhà Hoắc Cảnh Xuyên, Vương Chí Cường dừng bước: “Lão Hoắc, chúng ta mới làm anh em một thời gian, anh không thể ném tôi chạy đâu đấy, tôi còn đợi anh trở về uống rượu nữa.”
Sau khi nói xong không đợi Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện, Vương Chí Cường rời đi.
Chẳng qua khi xoay người Vương Chí Cường đỏ mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Hoắc Cảnh Xuyên hít sâu, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình mới dám tiến vào nhà.
“Vợ à, anh về rồi.” Hoắc Cảnh Xuyên vén rèm phòng bếp thì thấy Lục Hướng Noãn đang nấu mì, anh nhanh chóng rửa tay đi tới, cướp cái muỗng trong tay cô.
Lục Hướng Noãn dặn dò:
“Lại nấu hai ba phút là được, nhưng đừng nấu quá lâu, nấu xong anh vớt ra, ngâm trong nước lạnh, đợi lát nữa sẽ trộn thịt ăn.”
Hoắc Cảnh Xuyên đồng ý, còn đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
Phòng bếp mùa hè giống y như lồng hấp, làm việc một lát là nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, toàn thân giống như ngâm nước.
Cho dù là cửa sổ mở hết cỡ cũng không có tác dụng gì.
Lục Hướng Noãn múc một chậu nước, rửa sạch mặt tràn ngập mồ hôi, lập tức cảm thấy cả người thoải mái mát mẻ hơn không ít.
Sau đó cô đổ nước rửa mặt vào trong đất trồng rau, rồi về phòng cầm một lọ rượu nho tự mình nhưỡng ra.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên đã bưng đồ ăn lên bàn, nhưng mà khi thấy đồ trên tay Lục Hướng Noãn, anh lại xoay người cầm hai ly rượu.
Ngay sau đó anh rót cho mình và Lục Hướng Noãn mỗi người một ly.
Ở phương diện uống rượu, Lục Hướng Noãn tuyệt đối là đồ bỏ đi, cho dù là rượu mơ xanh độ rượu thấp nhất trên kệ hàng, cô còn có thể uống say, nổi điên.
Khi còn chưa xuyên không cô cũng thường xuyên hẹn Hứa Nhạc đi uống rượu, nhưng đều là rượu không độ, hơn nữa mỗi lần chỉ uống một chén, không uống nhiều.
Rất rõ ràng, Lục Hướng Noãn đã quên chuyện này, ở hiện đại cô chính vì uống rượu mới chết chìm trong bồn tắm.
Ba chén rượu vào bụng, toàn thân Lục Hướng Noãn hơi choáng váng, ngay cả Hoắc Cảnh Xuyên trước mặt cũng lắc lư trước mắt.
Lục Hướng Noãn vỗ mặt anh, bất mãn nói: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh đừng lộn xộn.”
“Vợ à, em say rồi.”
Hoắc Cảnh Xuyên không nghĩ tới tửu lượng của vợ anh kém như vậy, vì đề phòng lát nữa cô uống say khó chịu, anh vội vàng đoạt ly trong tay cô.