Ăn trộm vừa liều mạng đạp xe, vừa quay đầu nhìn về sau, khi thấy sắp đuổi kịp trên đầu anh ta đầy mồ hôi.
Đột nhiên cả người anh ta quay cuồng ngã xuống đất, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân.
Khi anh ta muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng không ngờ bị người ta đạp mạnh một cái.
Anh ta đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Ăn trộm vừa ngẩng đầu phát hiện là chủ nhân của xe đạp kia, anh ta sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy muốn chạy, nhưng không đợi anh ta chạy thoát, đã bị người ta bắt lấy đánh một trận.
Lục Hướng Noãn mặc kệ người trước mặt là ai, dám trộm xe của cô, đánh là được.
Ước số bạo lực trong cơ thể giống như thức tỉnh vào lúc này, vung nắm đấm đánh tên ăn trộm trước mặt.
Vạn Tân Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt với vẻ thưởng thức, vốn tưởng rằng là con thỏ không rên một tiếng, không nghĩ tới là con nhím cả người đầy gai.
Không chọc được không chọc được.
Nhưng mà cứ đánh như vậy sẽ mất mạng mất, vì thế Vạn Tân Vũ nhanh chóng đứng ra ngăn cản, Lục Hướng Noãn còn chưa hết giận lại đạp anh ta một cái.
Gương mặt hoàn hảo của tên ăn trộm bị Lục Hướng Noãn đánh mặt mũi bầm dập, cha mẹ tới cũng không nhận ra, nằm trên đất vẫn luôn lẩm bẩm.
Nếu bắt được vậy thì chắc chắn không thể mặc kệ anh ta, nếu không còn có người bị hại tiếp theo, cho nên Lục Hướng Noãn nhờ người qua đường đi gọi công an tới.
Vừa nghe hai chữ công an, tên trộm vừa rồi còn nằm trên đất không ngừng lẩm bẩm, không ngừng ầm ĩ kêu đau câm miệng.
Anh ta nhìn về phía Lục Hướng Noãn, chảy nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể cầu xin, nhưng Lục Hướng Noãn không mềm lòng, trái lại còn kiên trì đưa anh ta tới công an.
Thấy chiêu này không dùng được, ăn trộm trực tiếp đánh bài tình cảm, dập đầu mấy cái thật vang với Lục Hướng Noãn:
“Cô gái, tôi cũng không có biện pháp, tôi trên có mẹ già ngã bệnh nằm liệt giường đã 60 tuổi, dưới có mấy đứa con gào khóc đòi ăn. Còn có vợ tôi nữa, hiện giờ trong bụng cũng có thai.
Nếu không phải bị bức đến đường cùng, tôi sẽ không làm loại chuyện như thế, cầu xin cô thương xót đi, tha cho tôi đi. Nếu tôi bị bắt vào tù, vậy thì bọn họ thực sự chỉ có đường chết.”
Người xung quanh nghe anh ta kể về cảnh ngộ thê thảm của mình, cả đám đồng tình gạt lệ, có người không nhìn nổi còn khuyên Lục Hướng Noãn tha cho anh ta.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn từ chối, hôm nay cho dù ông trời tới cô cũng quyết không thay đổi.
Loại lý do thoái thác này, đời trước cô nghe không biết bao nhiêu lần, cho dù là vì nguyên nhân gì cũng không thể trở thành lý do anh ta đi ăn trộm đồ của người khác.
Nếu làm, vậy thì phải trả giá.
Vạn Tân Vũ nhìn về phía Lục Hướng Noãn trong mắt lại tăng thêm mấy phần tán thưởng, cô nhóc này đủ tàn nhẫn, hợp khẩu vị của anh ta.
Khi nhìn thấy công an tới đây tên ăn trộm hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, trực tiếp ngồi dưới đất, dựa theo nguyên tắc tôi sống không tốt cô cũng đừng mơ sống tốt, bắt đầu điên cuồng mắng chửi Lục Hướng Noãn.
Cái gì mà tiện nhân, đồ hàng nát, không biết xấu hổ…
Vạn Tân Vũ nghe anh ta mắng như vậy thì trong lòng tức giận, lông mày nhíu chặt.
Ngay khi anh ta chuẩn bị ra tay giáo dục tên trộm vô liêm sỉ này, Lục Hướng Noãn đã giành trước anh ta một bước.
Chỉ thấy Lục Hướng Noãn thô lỗ nắm lấy cổ áo của tên ăn trộm kia, tát mặt cô sợ đau tay, cho nên cởi giày cỡ 36 trên chân ra, tát lên gương mặt mỏ chuột tai khỉ cỡ 43 của anh ta.
Ai bảo miệng anh ta quá dơ bẩn, dơ đến mức có những người sợ đứa bé trong lòng học mấy từ xấu, đều dùng tay bịt tai đứa bé.
Mà Vạn Tân Vũ sợ hãi rút tay vươn ra về, cô nhóc này quá bạo lực, không chọc được, không chọc được.
Cũng may mình không trêu chọc cô.
Ăn trộm bị tát ngốc, cả người đôi mắt ngây dại không ít.
Mãi đến khi thấy công an cách đó không xa đi tới chỗ anh ta, đôi mắt anh ta sáng lên, chảy nước mắt nước mũi vẫy tay với công an cầu cứu.
Bị nhốt vào còn tốt hơn là bị đánh, lại đánh tiếp anh ta thực sự sẽ đi xuống với cụ anh ta mất.
Đây là lần đầu tiên ăn trộm thấy công an thân thiết như vậy, ước gì bây giờ có thể đi cùng bọn họ.
Chẳng qua ăn trộm còn chưa nói được hai chữ, cái giày của Lục Hướng Noãn lại tát lên, cô chuyên tát cái miệng phun phân của anh ta.
Miệng của ăn trộm bị tát chảy máu, sưng to, miệng y như lạp xưởng.
Trương Hưng Á nhìn cô gái trước mặt ra tay tàn nhẫn như vậy, nói thật cũng bị dọa sợ, đời này anh ta chưa từng thấy cô gái nào trâu bò như thế.
Nhưng anh ta vẫn tiến lên trước căng da đầu khuyên nhủ: “Nữ đồng chí, người vẫn nên giao cho chúng tôi đi.”