“Vợ à… Đừng ép anh được không…” Lưu Quốc Diệu đau khổ nắm tóc mình, anh ta thực sự không muốn nghĩ lại cảnh tối qua.
“Em bức anh ư? Em chính là đang ép anh, thì làm sao? Nếu anh không nói, vậy thì ly hôn.”
Cuối cùng dưới kiên trì của Hồ Ái Hương, Lưu Quốc Diệu ấp úng nói chuyện tôi qua ra.
Ngày hôm qua Lưu Quốc Diệu họp xong về nhà, thì thấy Hồ Ái Hương ở cửa khu đại viện, khi anh ta định đi tới gọi cô ấy thì phát hiện có một người đàn ông chở cô ấy rời đi.
Đợi khi Lưu Quốc Diệu hoàn hồn, người đã đi không thấy bóng dáng.
Nhưng phàm là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy vợ ngồi ghế sau xe của người đàn ông khác đều sẽ khó chịu.
Hơn nữa hai người còn vừa nói vừa cười, quan hệ chắc chắn không bình thường.
Ngay khi trong lòng Lưu Quốc Diệu buồn bực, Lưu Trân Châu góa phụ của triệu Hữu Tài tới nói với anh ta, đây không phải là chuyện một hai lần, người đàn ông kia thường xuyên nhân lúc anh ta không ở nhà tới đây tìm Hồ Ái Hương.
Còn nói người ở cả khu đại viện này đều biết, chỉ có mình Lưu Quốc Diệu là không biết, chỉ thiếu nói rõ tên đầu anh ta là mũ xanh mượt.
Tuy Lưu Quốc Diệu mở miệng phản bác Lưu Trân Châu, nói Hồ Ái Hương không phải là loại người như vậy, còn dặn dạy cô ta nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc.
Đặc biệt là anh ta ở nhà đợi Hồ Ái Hương lâu như vậy, Hồ Ái Hương còn chưa trở về, chuyện này khiến Lưu Quốc Diệu càng thêm khó chịu.
Tình cảm chiến thắng lý trí khi Hồ Ái Hương trở về, Lưu Quốc Diệu nhất thời xúc động đưa ra ý ly hôn, chẳng qua nói xong anh ta cũng hối hận, nhưng không có bậc thang để xuống.
Bởi vì Hồ Ái Hương đã đồng ý ly hôn.
Lưu Quốc Diệu vì mình nhất thời xúc động nói ra, nằm ở trên giường trằn trọc mãi, cuối cùng suy nghĩ cả tối anh ta cũng suy nghĩ cẩn thận.
Mấy năm nay Hồ Ái Hương đi theo anh ta chịu khổ, hiện giờ cô ấy có người mình thích, vậy thì anh ta buông tay cũng được, chẳng qua anh ta khó chịu tới mức không thở nổi.
Trước khi Lục Hướng Noãn tới đây tìm, anh ta vẫn luôn nghĩ như vậy.
Chẳng qua khi Lục Hướng Noãn nói Hồ Ái Hương ở nhà muốn tự tử, vẫn luôn khóc lóc, cuối cùng Lưu Quốc Diệu cũng không khống chế nổi mình.
Hồ Ái Hương nghe xong lời Lưu Quốc Diệu nói, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng véo mạnh đùi anh ta.
Lúc này mới cảm thấy đỡ giận hơn không ít.
Lưu Quốc Diệu đau tới mức biểu cảm trên mặt vặn vẹo, nhưng mà không dám phát ra âm thanh, bởi vì Hồ Ái Hương còn đang tức giận, Lưu Quốc Diệu thực sự sợ cô ấy kéo anh ta đi ly hôn thật.
Lưu Quốc Diệu vừa quan sát biểu cảm trên mặt Hồ Ái Hương, vừa cẩn thận nói: “… Vợ à… Chúng ta không ly hôn đúng không…”
Hồ Ái Hương đẩy móng heo của Lưu Quốc Diệu để trên người mình ra, sau đó cười mỉa nói:
“Ly hôn chứ, làm gì mà không ly hôn, đường đường là sư trưởng đã nói ra như vậy, đâu có đạo lý thu hồi lại. Nếu để đám cấp dưới của anh biết được, còn không phải là cả đám sẽ cười rụng răng ư.”
Có chuyện không biết chạy tới hỏi cô ấy, lại cố chấp nghe tin vỉa hè.
Nếu Lục Hướng Noãn không đi tìm anh ta, có lẽ cô ấy thực sự sẽ mơ màng hồ đồ đi ly hôn.
Cho nên lần này Hồ Ái Hương muốn cho Lưu Quốc Diệu một giáo huấn, xem lần sau anh ta còn dám như vậy nữa không.
Còn có Lưu Trân Châu bố trí cô ấy sau lưng, Hồ Ái Hương sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Đừng tưởng rằng cô ấy không biết Lưu Trân Châu ôm tâm tư gì, đơn giản là muốn bức cô ấy đi, sau đó mình gả cho Lưu Quốc Diệu, chuyện này cũng phải xem cô ta có bản lĩnh đó hay không.
Lưu Quốc Diệu dứt khoát chơi vô lại: “Không ly, ông trời tới cũng không ly hôn.”
“Em chạy theo người đàn ông khác… Hu hu…” Lưu Quốc Diệu không muốn nghe những lời khiến anh ta tan nát cõi lòng, lập tức lỗ mãng bịt kín miệng cô ấy.
Đều nói làm vợ chồng nhiều năm hôn môi không khác gì ác mộng nhân gian, nhưng căn bản không tồn tại trước mặt Lưu Quốc Diệu và Hồ Ái Hương.
Một lát sau Hồ Ái Hương đã bị hôn choáng váng mơ hồ, gương mặt phiếm hồng, cảnh tượng này trực tiếp bị Lưu Quốc Diệu nhìn đến ngây người.
Anh ta nuốt nước bọt, chỉ ước lúc này là buổi tối.
Nếu không anh ta đã ăn sạch cô ấy.
Lưu Quốc Diệu cười làm lành nói: “Vợ à, chúng ta không ly hôn, đúng không.”