Hồ Ái Hương vỗ mặt mình, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại: “Anh không chê em ở bên người đàn ông khác sao?”
Mắt Lưu Quốc Diệu đỏ bừng, nghiến chặt răng gian nan nói: “… Không sao… Chỉ cần em không ly hôn với anh, em muốn làm gì tùy em…”
Nón xanh này, anh ta đội…
“Anh đúng là hào phóng.”
Lưu Quốc Diệu không phân rõ Hồ Ái Hương đang khen anh ta hay đang châm chọc anh ta, chỉ có thể lấy lòng, bảo cô ấy đừng ly hôn với mình.
Hồ Ái Hương nhìn thấy anh ta đã sắp khóc, cũng không đùa anh ta nữa, nhanh chóng nói chuyện tối qua Lục Hướng Noãn đỡ đẻ cho người nhờ cô ấy về lấy hộp thuốc ra.
Lưu Quốc Diệu kinh ngạc kêu lên: “Cho nên nói, em không có quan hệ gì với người đàn ông kia sao?”
Hồ Ái Hương gật đầu: “Ừm.”
Lưu Quốc Diệu vui sướng bế Hồ Ái Hương lên, xoay mấy vòng, mãi đến khi Hồ Ái Hương choáng váng anh ta mới lưu luyến đặt xuống.
Lưu Quốc Diệu thành khẩn nói xin lỗi với Hồ Ái Hương: “Vợ à, anh rất vui, lần này thực sự xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Đôi tay của Hồ Ái Hương ôm trước ngực nhìn Lưu Quốc Diệu, bày ra dáng vẻ anh không giải quyết thì đừng mơ em để yên.
“Xin lỗi thì để sau, anh nói với em trước Lưu Trân Châu nói xấu sau lưng hủy hoại thanh danh của em nên xử lý thế nào đi. Cô ta đã sớm coi trọng anh, muốn đuổi em đi sau đó tới làm vợ anh.
Sư trưởng Lưu, diễm phúc không cạn đâu.”
Lưu Quốc Diệu nghe cả người lạnh lẽo, lúc trước nể mặt cô nhi quả phụ bọn họ sống khổ sở, cho nên mới nghĩ biện pháp để hai mẹ con bọn họ ở lại đây.
Nếu không với thân phận đào binh của Triệu Hữu Tài, trong đội đã sớm đuổi cô ta.
Không nghĩ tới vậy mà lòng tốt của anh ta suýt nữa làm hại anh ta không còn vợ, càng nghĩ càng tức giận Lưu Quốc Diệu nói với Hồ Ái Hương:
“Vợ à, việc này em cứ yên tâm, anh sẽ cho em câu trả lời hài lòng.”
“Em sợ em đợi rau kim châm cũng lạnh mất.” Dứt lời, Hồ Ái Hương cầm cái chổi ở bên cửa nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Dám nói linh tinh cô ấy sau lưng, còn muốn chia rẽ hôn nhân của cô ấy, cho dù thế nào lần này cô ấy cũng phải đánh Lưu Trân Châu kia kêu cha gọi mẹ, khiến lần sau Lưu Trân Châu không dám làm chuyện này nữa.
Mà Lưu Quốc Diệu đương nhiên là biết cô ấy đi làm gì, mới chọc vợ tức giận còn chưa dỗ được đương nhiên là anh ta không dám ngăn cản cô ấy.
Chỉ có thể để cô ấy xả cơn tức đã.
Lưu Trân Châu đang ở nhà làm đế giày, thuận tiện trêu đùa con trai đang nằm trên giường, nghĩ tới kế hoạch của mình cô ta đắc ý cười to.
Trên đời này không có người đàn ông nào có thể rộng lượng để vợ mình lén lút với người đàn ông khác, tuy Lưu Quốc Diệu mở miệng nói tin tưởng Hồ Ái Hương, nhưng mà Lưu Trân Châu biết trong lòng anh ta đã có khúc mắc.
Lại qua mấy ngày cô ta đi thêm mắm thêm muối, khiến hai bọn họ ầm ĩ ly hôn.
Chỉ có như vậy cô ta mới có cơ hội dẫn theo con trai gả cho Lưu Quốc Diệu, Lưu Quốc Diệu lại là sư trưởng, còn không có con, đến lúc đó sẽ coi Hổ Tử nhà cô ta như con ruột.
Đến lúc đó mọi thứ của Lưu Quốc Diệu, chính là của hai mẹ con bọn họ.
Thực sự là trong nhà không có đàn ông, một người phụ nữ như cô ta nuôi con quá vất vả, nếu không cô ta đã không đánh chủ ý với Lưu Quốc Diệu.
Hơn nữa ở dưới cái nhìn của Lưu Trân Châu, Hồ Ái Hương gả cho Lưu Quốc Diệu nhiều năm như vậy còn chưa sinh được con, ở nông thôn bọn họ sẽ coi là gà mái không biết đẻ trứng.
Nếu để cô ta nói mà nói, nếu phụ nữ không thể sinh con trai nối dõi tông đường cho chồng mình, vậy còn không bằng tìm dây thừng treo cổ.
Ngay khi cô ta tràn ngập đắc ý, tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên.
“Lưu Trân Châu, tôi biết cô ở nhà, cô lại không mở cửa cho tôi thì tôi sẽ đạp.”
Lưu Trân Châu nghe thấy giọng nói nổi giận đùng đùng của Hồ Ái Hương, trong lòng hoảng hốt, vốn đang dùng kim khâu đế giày, ai ngờ không chú ý vậy mà đâm trúng tay.
Cảm giác đau đớn trên tay kéo cô ta trở về hiện thực, trong lúc nhất thời cô ta sợ tới mức không biết nên nói gì mới tốt.
Đứa bé nằm bò trên giường chơi đùa cũng bị dọa sợ khóc oa oa, trong lúc hoảng loạn cô ta vội vàng ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ đứa bé.
Tiếng gọi của Hồ Ái Hương hấp dẫn mọi người ở tòa này tới.