Trương Tuệ Cầm ở trong đám người kéo tay áo của Hồ Ái Hương hỏi: “Chị dâu Hồ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Hồ Ái Hương cũng không nể mặt Lưu Trân Châu, cười mỉa nói:
“Xảy ra chuyện gì ư, chuyện này phải hỏi Lưu Trân Châu, xem cô ta có rắp tâm gì, nói linh tinh về tôi trước mặt chồng tôi, nói tôi chạy theo người đàn ông khác.”
Nghe những lời này của Hồ Ái Hương, mọi người đều kinh ngạc, bình thường nhìn Lưu Trân Châu không nói tiếng nào, sao có thể làm ra loại chuyện như thế.
Nhưng bọn họ cũng biết nếu không phải khiến Hồ Ái Hương tức giận, cô ấy đã không tới gây sự, cho nên Lưu Trân Châu thực sự làm như vậy ư?
Trong lúc nhất thời mọi người đều sợ hãi không biết nên nói gì mới tốt, đám Hách Mi Hương vốn định nói chuyện thay Lưu Trân Châu cũng câm miệng.
Lưu Trân Châu ở trong phòng lập tức luống cuống, bởi vì không giống với cô ta dự đoán chút nào, ngay khi cô ta không biết làm thế nào, Hồ Ái Hương ở ngoài phòng lại hét lên:
“Nếu cô không mở cửa tôi sẽ đạp, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cô đừng trách tôi.”
Hồ Ái Hương nói xong thì đạp rầm rầm lên cửa, mọi người đều khuyên Lưu Trân Châu ở trong phòng nhanh mở cửa.
Lưu Trân Châu không có biện pháp chỉ có thể ôm đứa bé ra mở cửa, hiện giờ cô ta hy vọng Hồ Ái Hương nể mặt đứa bé, chừa chút mặt mũi cho cô ta.
“… Chị dâu…”
“Phi, đừng gọi tôi là chị dâu, tôi và cô không thân.” Hồ Ái Hương nói xong thì nhổ nước bọt lên người cô ta.
Gương mặt Lưu Trân Châu lập tức trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ, cộng thêm diện mạo tiểu bạch hoa của cô ta trông có vẻ nhu nhược đáng thương, muốn được người ta ôm vào trong lòng thương tiếc một lát.
“Chị dâu, có khả năng là hiểu lầm, em chưa từng nói câu đó.”
“Tối qua là cô nói với tôi.” Lưu Quốc Diệu đi tới nói thẳng một câu đấm chết cô ta.
Anh ta suýt nữa mất vợ, anh ta đã muốn đấm chết cô ta.
Mọi người nhìn về phía Lưu Trân Châu ánh mắt đều thay đổi, ở nơi này nhiều phụ nữ, đều là phụ nữ đương nhiên đoán được trong lòng Lưu Trân Châu có ý nghĩ gì, đơn giản là muốn nhân cơ hội thượng vị.
Lưu Trân Châu có chút khó thở, chỉ có thể che mặt khóc, đứa bé trong lòng cô ta cũng khóc theo.
Lưu Quốc Diệu nhổ cỏ tận gốc nói: “Lưu Trân Châu, hôm nay cô thu dọn đồ đi, ngày mai cô có thể về quê.”
Vừa nghe chuyện này, Lưu Trân Châu đột nhiên ngẩng đầu:
“Không, tôi không muốn, tôi không muốn về quê. Sư trưởng, cầu xin anh, cho cô nhi quả phụ chúng tôi con đường sống đi.
Lần sau tôi không dám nữa, cầu xin anh, lần này là tôi bị mỡ heo che tim, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi.”
Hồ Ái Hương rất hài lòng đối với cách xử lý của Lưu Quốc Diệu, dưới cái nhìn của cô ấy, Lưu Trân Châu như quả bom hẹn giờ đối với cô ấy, không biết khi nào sẽ nổ mạnh.
Tiễn Lưu Trân Châu rời đi, sau này không cần phải sống trong lo lắng đề phòng.
Lúc này trong lòng Hồ Ái Hương cũng hết giận Lưu Quốc Diệu.
Chẳng qua cho dù Lưu Trân Châu nói thế nào Lưu Quốc Diệu cũng không thay đổi chủ ý, kiên quyết muốn tiễn cô ta đi.
Đám phụ nữ đều không có dị nghị đối với quyết định của Lưu Quốc Diệu, hôm nay ầm ĩ ra chuyện này, bọn họ đều biết Lưu Trân Châu ôm tâm tư gì.
Lưu Trân Châu trẻ tuổi xinh đẹp còn là quả phụ, có lực uy hiếp rất lớn đối với bọn họ.
Hiện giờ nhìn trúng Lưu Quốc Diệu làm sư trưởng, nói không chừng lần sau nhìn trúng chồng bọn họ, cho nên không thể để lại người này.
Thấy mình đau khổ cầu xin cũng vô dụng, Lưu Trân Châu lập tức nóng nảy.
Đặc biệt là khi cô ta thấy ánh mắt tràn ngập đắc ý của Hồ Ái Hương, nghĩ tới mình sắp về quê đại não đều trống rỗng.
“Một con gà mái không đẻ trứng, tôi xem cô có thể vui sướng được tới khi nào.”
Hồ Ái Hương bị cô ta chọc tức suýt nữa ngất xỉu, Trình Hiểu Yến nghe thấy động tĩnh chạy nhanh tới vuốt lưng cho cô ấy, còn không quên chỉ trích Lưu Trân Châu thay Hồ Ái Hương:
“Lưu Trân Châu, cô đúng là quá đáng.”
“Quá đáng sao, những lời tôi nói đều là thật, cô ta chỉ là người phụ nữ không sinh được con.”
Dù sao sắp bị đưa về nông thôn, cô ta không để bụng.
Một giọng nói bất ngờ vang lên: “Ai nói cô ấy không sinh được.”
Lục Hướng Noãn đứng ra.
Vốn dĩ lúc này cô đang ở phòng thí nghiệm, nhưng mà cô có chút không yên lòng Hồ Ái Hương, khi làm thí nghiệm cũng không tĩnh tâm được, cuối cùng dứt khoát ném hạng mục thí nghiệm trên tay sang một bên, tới đây.