Hồ Ái Hương không ở nhà, Lưu Quốc Diệu cũng không ở văn phòng, vẫn là nghe người ta nói bên nhà ngang đang cãi vã, cô đoán được là Hồ Ái Hương cho nên đi theo người ta tới.
Không nghĩ tới bị cô nghe được những lời này, khi ở hiện đại làm bác sĩ cô từng nghe vô số lần những lời này, nghe đến lỗ tai mọc kén, từ trước tới nay cô luôn khịt mũi coi thường những lời này.
Phụ nữ ấy à, chưa bao giờ là công cụ sinh dục, hơn nữa cũng không thể lấy chuyện này trở thành tiêu chuẩn cân nhắc phụ nữ.
Mọi người thấy Lục Hướng Noãn tới đây, đều nhanh chóng nhường đường cho cô.
Mà Lục Hướng Noãn cảm ơn bọn họ xong, đi tới bên cạnh Hồ Ái Hương: “Chị dâu, có em ở đây, em nói chị có thể sinh, chị sẽ sinh được.”
Hồ Ái Hương suýt ngất thấy được Lục Hướng Noãn tới đây xong, nước mắt chảy ra ào ào, giống như đứa bé đi lạc mê mang bất lực nhìn thấy người thân.
Không sinh được con vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô ấy, cô ấy kiêng kỵ nhất người khác nói những lời này trước mặt cô ấy, loại cảm giác này giống như có người cầm dao đâm vào tim cô ấy, đâm thật sâu.
Lưu Quốc Diệu nhìn thấy vợ khóc thút thít, cũng khổ sở muốn chết, anh ta cố lấy lại tinh thần, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Lưu Trân Châu:
“Lưu Trân Châu, hạn cho cô hai ngày phải dọn ra khỏi khu đại viện người nhà, cô không dọn, đến lúc đó tôi bảo người dọn cho cô.”
Lúc này Lưu Trân Châu đã không biết xấu hổ nói:
“Tôi không dọn, tôi sẽ không dọn, các người làm như vậy là muốn bức cô nhi quả phụ chúng tôi vào đường cùng, nếu lão Triệu biết các người đối đãi với vợ con của anh ấy như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ thất vọng buồn lòng.”
Nghe những lời này của cô ta, Lưu Quốc Diệu cười nhạo một tiếng:
“Lúc trước tôi chính là nể hai người là cô nhi quả phụ đáng thương, mới không truy cứu thân phận đào binh của Triệu Hữu Tài. Thậm chí còn để hai người ở lại đây, nhưng mà hiện giờ tôi đổi ý.”
Cho dù không mặc bộ quần áo trên người nữa, Lưu Quốc Diệu cũng phải đuổi bọn họ ra khỏi khu đại viện.
Người phụ nữ của mình bị người ta bắt nạt, nếu không bảo vệ được còn coi là đàn ông cái gì.
Lưu Trân Châu đáng thương, nhưng mà người đáng thương tất có chỗ đáng giận, chỉ vì cô ta châm ngòi thổi gió, vô căn cứ, làm hại nhà anh ta suýt nữa tan nát.
Nếu để cô ta ở lại, sau này không thể thiếu cô ta tác quái ở đại viện người nhà, cho nên không để lại được.
Lưu Trân Châu cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả này, lập tức biến thành người cam, ánh mắt người khác nhìn về phía Lưu Trân Châu lại thay đổi.
Lúc này Hồ Ái Hương cũng được Lục Hướng Noãn và Trình Hiểu Yến khuyên nhủ mà nín khóc, cô ấy dùng tay áo lau khô nước mắt, sau đó nắm chặt cái chổi nổi giận đùng đùng đi về phía Lưu Trân Châu.
Giữa cô ấy và Lưu Trân Châu, còn có một khoản chưa tính đâu.
Trong tiếng kêu kinh hãi của Lưu Trân Châu, Hồ Ái Hương không chút nương tay vung chổi đánh lên người cô ta.
Lưu Trân Châu vừa che chở đứa bé trong lòng, vừa trốn tránh cú đánh của Hồ Ái Hương.
Vốn là ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng miệng còn không quên mắng Hồ Ái Hương là gà mái không đẻ trứng
Mà Hồ Ái Hương nghe càng đánh mạnh hơn.
Còn những người khác không có một người dám đi lên can ngăn, dù sao sư trưởng còn ở đây, anh ta không lên tiếng, ai dám chứ?
Hơn nữa bọn họ cũng không muốn vì một Lưu Trân Châu, mà đắc tội sư trưởng Lưu Quốc Diệu.
Nhưng thật ra Trình Hiểu Yến lo lắng đánh chết người, Hồ Ái Hương còn phải chịu trách nhiệm, muốn tiến lên kéo kết quả bị Lục Hướng Noãn kéo lại.
Lục Hướng Noãn nhìn Lưu Trân Châu bị đánh nói:
“Hiện giờ trong lòng chị dâu Hồ có tức giận, cơn tức này chị không cho chị ấy xả ra, sẽ nghẹn ra bệnh.”
Trình Hiểu Yến nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, nghĩ một lát vẫn không tiến lên khuyên can.
Mãi đến khi Hồ Ái Hương xả hết cơn tức trong lòng, cô ấy mới dừng tay.
Mà Lưu Trân Châu đã bị đánh không nói nên lời, làn da lộ ra bên ngoài xanh tím, ngồi dưới đất ôm đứa bé gạt lệ.
Nhìn qua khiến người ta đau lòng, nhưng mà người ở đây không có một ai đau lòng, thậm chí chê đen đủi, còn lùi về sau hai bước.
Ai bảo cô ta làm chuyện thiếu đạo đức.
Đều là người có con, không biết tích chút phúc cho con mình.